Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 867: Chương 867: Bị anh đè lên người




Lòng bàn tay Tô Ngưng Mi đổ rất nhiều mồ hôi, rất nóng, rất nóng.

Bà Tô biết Hạ An Lan rất bận, rất luyến tiếc nói: “Ôi, đành vậy thôi, nhưng cháu uống nhiều như vậy, có được không? Sớm biết bác đã cản bác trai cháu rồi.”

Hạ An Lan mỉm cười: “Không sao, cháu vẫn ổn… Chỉ là, có hơi nhức đầu một chút, trên đường về nghỉ ngơi một chút là được.”

Bà Tô thương xót nói: “Ở lại thêm một lát nữa không được sao?”

“Hôm nay cảm ơn bác trai bác gái đã chiêu đãi, chỉ tiếc là hôm nay thời gian quá gấp gáp.”

Bà Tô than thở: “Vậy trên đường ra sân bay, bảo tài xế lái chậm thôi.”

Sau khi ăn cơm trưa xong, Hạ An Lan đã phải đi, người nhà Tô gia đều muốn tiễn anh.

Kết quả vừa bước ra khỏi phòng khách, một chân bước xuống bậc thềm, cơ thể Hạ An Lan lảo đảo, ngã về trước.

Xung quanh mọi người đều kinh ngạc...

Tô Ngưng Mi vừa nãy luôn nhìn anh, lập tức nghiêng mình muốn lên phía trước đỡ Hạ An Lan, nhưng dù gì anh cũng là đàn ông, dáng vóc quá cao, cân nặng vốn nặng hơn cô nhiều, quán tính đè xuống lại lớn, Tô Ngưng Mi không đỡ nổi, ngược lại bị anh đè lên người.

Hai người đồng thời ngã xuống đất, Tô Ngưng Mi ngã chẳng cảm thấy đau, chỉ cảm thấy, Hạ An Lan thật sự rất nặng, đè đến ngực của cô cũng sắp bị đè bẹp luôn rồi.

Bà Tô vội nói: “Mau mau mau, mấy đứa con đứng ngẩng ra đó làm gì, mau đỡ người lên, lúc nãy mẹ đã cảm thấy An Lan không đúng mà, mau đỡ An Lan đến phòng khách nghỉ ngơi, bảo dì nấu canh giải rượu đi.”

Ba người anh Tô gia, vội vã đỡ Hạ An Lan dậy.

“Mẹ, đưa đến phòng khách nào?

“Thì...”

Bà Tô có chút khó xử, tuy trong nhà có rất nhiều phòng, phòng khách cũng được quét dọn thường xuyên, nhưng… Đây là con rể tương lai của bà, đưa đến phòng khách gì chứ.

Bà Tô quyết đoán quyết định: “Phòng khách xa quá, đưa đến phòng Mi Mi đi.”

Tô Ngưng Mi vừa được đại tẩu đỡ dậy, vừa bò dậy, nghe thấy câu này, suýt nữa thì lại ngã xuống: “Khụ khụ, mẹ... con...”

“Con đừng con gì nữa, mau đi, đưa An Lan lên đó trước, đây chẳng phải cách phòng con gần nhất sao?”

Đã nói đến mức như vậy, Tô Ngưng Mi còn có thể nói gì chứ, chỉ đành đưa Hạ An Lan vào khuê phòng của cô.

Ông Tô biết, bà xã của ông chắc chắn sẽ tìm ông tính số, cười nói: “Tiểu tử này, tửu lượng đúng là không được tốt.”

Bà Tô xoay người, hừm một tiếng: “Ông tưởng ai cũng là con sâu rượu giống như ông sao. Tôi nói ông biết, kiềm chế một chút, lần đầu tiên An Lan đến nhà, ông đã chuốc say người ta, lần sau, người ta chẳng dám đến nữa.”

Bà Tô thương xót cho con rể tương lai, cảm giác uống say đúng là không dễ chịu chút nào. Người ta khó khăn lắm mới đến nhà một chuyến, mà lại bị ông nhà bà chuốc say, nói không chừng đợi tỉnh lại sẽ có ấn tượng xấu với Tô gia.

Ông Tô tự biết đuối lý: “Ây da, bà không hiểu đâu, tửu phẩm như nhân phẩm, cậu ấy uống rượu cũng vừa hay, tôi xem thử sau khi uống say cậu ấy sẽ như thế nào. Có người sau khi uống say, cứ la hét ầm ĩ còn đánh người nữa, loại người đó chắc chắn có khuynh hướng bạo lực. Dù cho sau khi cậu ấy tỉnh đối với Mi Mi có tốt một vạn lần, cũng không thể gả cho loại người đó được.”

“Ha... Nói cứ như ông đúng lắm vậy.”

“Tôi nói thật mà, bà nhìn tôi này, sau khi uống sau, làm gì đánh ai bao giờ?”

Bà Tô khinh khỉnh nói: “Vâng, ông không đánh người, nhưng ông cũng không để người khác sống yên, rõ ràng hát khó nghe như vậy, cứ hát mãi không chịu dừng.”

“Khụ...” ông Tô không dám nói nữa.

Ông chỉ về phía phòng con gái: “Vậy tôi đi xem cậu ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.