Nhạc Thính Phong ngẩng đầu lên liếc cậu ta một cái: “Nếu không, có thể ra ngoài sao?”
Lộ Tu Triệt hiếu kỳ: “Vậy sao cậu phải giả bệnh, cậu muốn làm gì?”
Nhạc Thính Phong nhàn nhạt nói: “Cậu nói thử xem?”
Lộ Tu Triệt sững sờ một lúc, sau đó lập tức, chỉ vào Nhạc Thính Phong: “Ồ... Hóa ra là vậy, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi... Cậu muốn đi... ”
Nhạc Thính Phong hỏi cậu: “Mấy người đó là ai, cậu biết tên bọn họ không?”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Biết, thế nào?”
“Vậy thì giúp tôi gọi họ ra ngoài.” Thần sắc Nhạc Thính Phong vô cùng bình thường, chẳng giống người muốn làm chuyện xấu chút nào.
Mắt Lộ Tu Triệt giật giật: “Cậu đang ra lệnh cho tôi đấy à? Dựa vào đâu tôi phải giúp cậu, cậu cũng đâu phải đại ca của tôi.”
Nhạc Thính Phong quay đầu nhìn cậu ấy: “Cậu sẽ giúp, cảm ơn.”
“Cậu... bổn thiếu gia tôi chẳng phải là thuộc hạ của cậu, không giúp.” Lộ Tu Triệt kiêu ngạo hất cằm.
Nhạc Thính Phong mỉm cười nhìn cậu ấy: “Giúp tôi, nếu không cậu cũng đã không theo tôi ra ngoài, không lẽ cậu không muốn xử lý bọn họ sao. Dù sao, họ cũng không thèm nghe lời cậu, lần này... xem như chúng ta hợp tác, thế nào?”
Con người Lộ Tu Triệt, không khó đoán chút nào, trong đầu thật ra cũng chẳng có bao nhiêu tâm địa. Ít nhất nếu so với Nhạc Thính Phong, cậu ấy còn ngây thơ nhiều lắm. Thế nên, vừa mới quen biết, Nhạc Thính Phong đã nắm được cậu ta rồi.
Nhạc Thính Phong biết, Lộ Tu Triệt chắc chắn sẽ giúp cậu.
Lộ Tu Triệt sờ sờ cằm, Nhạc Thính Phong nói hình như cũng đúng thật!
“Cậu nói cũng có lý, lời hôm qua bổn thiếu gia đã nói, bọn họ từng câu từng chữ đều xem như gió thoảng mây bay, dám không nghe lời tôi, đúng là phải cho họ một bài học.”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Thế nên, hai chúng ta hợp tác, cậu giúp tôi gọi họ ra ngoài.”
Mấy tên đó cậu chỉ nhớ mặt, nhưng lại không biết bọn chúng cụ thể ở lớp nào, tên họ là gì, thế nên, việc này phải nhờ Lộ Tu Triệt giúp.
Lộ Tu Triệt thấy biểu cảm của cậu điềm tĩnh, dáng vẻ như đã có ý định từ trước: “Cậu không sợ bị giám thị biết à?”
Nhạc Thính Phong vừa đi vừa nói: “Sợ gì chứ? Không lẽ sợ, thì chuyện này không làm nữa sao, cứ ngồi đợi chúng đến phá chiếc xem mới luôn sao? Huống hồ, sao tôi lại để giám thị phát hiện chứ.”
Đi ngang qua cửa của cấp lớp khác, nghe thấy giọng của giáo viên đang giảng bài, trên mặt Nhạc Thính Phong, càng lạnh hơn mấy phần.
Thật ra tất cả các trường đều giống nhau, trên đời này không có ngôi trường nào là hoàn mỹ.
Lộ Tu Triệt ngược lại rất thích câu nói này của Nhạc Thính Phong, cậu đuổi theo vỗ vai Nhạc Thính Phong: “Tiểu tử được lắm, nể tình câu nói này của cậu khiến bổn thiếu gia rất thích, bổn thiếu gia sẽ giúp cậu một lần, cậu đi theo tôi.”
Nhạc Thính Phong hỏi cậu: “Đi đâu?”
Lộ Tu Triệt khoanh tay, hất cằm, kiêu căng nói: “Đương nhiên là đi tìm mấy tên đó, bọn tép riu đó, chính là bọn thượng đội hạ đạp, bình thường giờ này chúng đều không ở trong lớp, đến lớp tìm cũng vô dụng. Lỡ như giáo viên của chúng ta hết tiết chuyển sang dạy bọn chúng, vậy thì thảm rồi. Buổi sáng thế này, có biết nơi yên tĩnh nhất trong trường này là ở đâu không?”
“Ở đâu?”
Lộ Tu Triệt đắc ý nói: “Nhà thí nghiệm, các giáo viên không đến đó, học sinh càng không đến, bọn chúng chắc chắn trốn trong phòng vệ sinh của nhà thí nghiệm lén hút thuốc rồi. Tôi nói cậu biết trong cái trường này, chẳng có chuyện gì tôi không biết cả.”
Nhạc Thính Phong nhíu mày, xem ra hôm qua cậu chọn chỗ ngồi, đã chọn chính xác rồi.
Hai người đi đến tòa nhà thí nghiệm, Nhạc Thính Phong ngẩng đầu lên xem thử. Nhà thí nghiệm có năm tầng, “Bọn chúng sẽ ở trong phòng vệ sinh của tầng nào?”