Đối diện với con gái, trong lòng ông lão đầy hối hận, dằn vặt hơn cả lúc chưa về đến nhà.
Ông không biết phải bù đắp như thế nào, chỉ có thể dành hết tất cả những gì mà mình có cho cô. Ông đã quyết định, để dành tất cả tài sản nhà họ Hạ cho Tiểu Ái.
Những năm nay ông mù quáng, cho dù nói là bị Hạ Như Sương che mắt, nhưng ông cũng không phải hoàn toàn không có vấn đề. Bởi vì ông cảm thấy nỗi đau mất đi Tiểu Ái quá lớn, ông không dám nghĩ gì nhiều hơn. Ông cảm thấy sự tồn tại của Hạ Như Sương phần nào có thể xoa dịu nỗi nhớ con gái, nên cho dù rõ ràng thấy nhân cách cô ta có vấn đề, vẫn luôn tin cô ta, không tra hỏi gì nhiều.
Đến nay, cho dù có hối hận hơn nữa, thì cũng không lấy lại được quãng thời gian bao nhiêu năm nay.
Ông không phải là một người cha tốt, không xuất hiện vào lúc Tiểu Ái cần được bảo vệ nhất.
Ông lão chỉ mong rằng, mình có thể làm một người ông tốt.
Hạ An Lan lúc này xúc động đi đi lại lại. Em gái có thai rồi, anh lại được lên làm bác nữa rồi, cái cảm giác đó quá kỳ diệu.
“Tiểu Ái có thai rồi, thế có phải là cần nghỉ ngơi thật tốt đúng không, thời gian này, hay là ở lại đây dưỡng thai đi.”
“Không được, đã định ngày về rồi, chắc chắn phải quay về, hơn nữa không thể trì hoãn việc học của Thanh Ti được. Cô giáo con bé đã giục nhiều rồi, có một cuộc thi toán học, cô giáo chủ nhiệm hy vọng con bé có thể tham gia.”
Kiên quyết quay về là ý của Du Dực và Nhiếp Thu Sính. Thanh Ti còn nhỏ, cô bé là một đứa trẻ nhạy cảm.
Nếu như chỉ vì có thai, vì dưỡng thai mà cố tình làm chậm trễ việc học của Thanh Ti, thì sẽ là một sự lơ là rất lớn đối với cô bé.
Cho dù Thanh Ti không nói ra, nhưng trong lòng cô bé nhất định sẽ rất buồn.
Không thể xem nhẹ sức khỏe tâm lý của trẻ nhỏ. Cho dù có thai con thứ hai, vẫn nhất định phải đối xử với Thanh Ti như trước đây, không thể để cho cô bé có cảm giác tủi thân, từ khi mẹ có em trai, cả nhà chỉ quan tâm đến mình em.
Hơn nữa, cơ thể Thu Sính không yếu đuối đến nỗi không đi được. Cơ thể cô vẫn rất tốt, vẫn có thể quay về thủ đô dưỡng thai.
Hạ An Lan hiểu ngay ra, gật đầu: “Vậy thì, anh sẽ cho người sắp xếp ổn thỏa, cố gắng hết sức để mọi người đi đường không quá vất vả.”
Nói xong anh liền vội vàng đi gọi điện thoại, bảo thư ký sắp xếp lại.
Ông Hạ đứng bên cạnh nhìn con gái, muốn nói với con điều gì đó, nhưng lại sợ mình không cẩn thận nói lỡ miệng, nên chỉ đừng một bên nhìn, nghe các con nói chuyện.
Ông hy vọng, trong quỹ thời gian có hạn của mình, có thể ít nhiều bù đắp cho những lỗi lầm mà mình đã phạm phải trước đó.
…
Sau khi ông Hạ rời đi, Hạ Như Sương vừa tức giận vừa hối hận.
Bởi vì cô ta đã bỏ qua cơ hội cuối cùng của mình.
Đáng nhẽ cô ta nên nhẫn nhịn một chút, dù thế nào đi chăng nữa, cũng phải để ông lão nghi ngờ Hạ An Lan, chỉ cần trong lòng ông do dự lung lay, thì cô ta vẫn còn cơ hội.
Thế nhưng bản thân cô ta nhất thời không kìm nén được, làm hỏng chuyện.
Chỉ sợ cha con ông Hạ hận cô ta đến tận xương tủy, không thể nào lại đến gặp cô ta một lần nữa, như vậy, sợi dây liên hệ cuối cùng của cô ta với thế giới bên ngoài cũng bị cắt đứt mất rồi, phải làm sao đây?
Hạ Như Sương biết rằng, sau khi Hạ An Lan giày vò đủ thì sẽ giết cô ta, không biết chừng Diệp Kiến Công bây giờ đã chết rồi.
Cô ta không sống được bao lâu nữa, cô ta không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Trong lúc Hạ Như Sương đang hối hận căm phẫn, người thẩm vấn cô ta lại bước vào.
“Có gì muốn nói nữa không?”
Hạ Như Sương nhìn thấy họ, bản năng khiến cô ta run bần bật: “Tôi… tôi hy vọng…”
Thế nên, bọn họ không nói thêm điều gì vô ích nữa, trực tiếp ra tay, vẫn không hề có chút trấn thương ngoài da nào, vẫn có thể khiến Hạ Như Sương cơ hồ như đã bước một chân lên lằn ranh của cái chết.
Sau một hồi tra tấn giày vò, bọn họ rời đi, người đi sau cùng quay lại hướng về cô ta làm một động tác tay.