Bánh hành chiên trong đĩa, rất nhanh đã vơi đi rất nhiều. Hạ An Lan rất hối hận, anh cảm thấy mình vốn không nên để ba người này ở lại.
Bữa sáng mà Tô Ngưng Mi vất vả chuẩn bị, anh còn chưa ăn được bao nhiêu, đều chui vào bụng bọn họ hết rồi.
Sắc mặt Hạ An Lan ngày càng khó coi, nhưng ba người đàn ông kia thì vẫn đang chìm đắm trong thức ăn ngon, vốn không hề phát hiện.
Tô Ngưng Mi bưng tất cả bánh hành chiên lên, trên bàn đã chẳng còn sót lại gì, cả cháo trong nồi cũng hết sạch.
Cô nuốt nước miếng, có thể thấy mấy người này đều rất đói, chắc vẫn chưa ăn sáng, đã đến đưa đồ rồi.
Tô Ngưng Mi cảm thấy áy náy, bảo người ta mang thức ăn đến, nhưng người ta còn chưa ăn gì.
Cô đặt xuống nói: “Ở đây vẫn còn, các cậu cứ an tâm ăn, nếu không đủ, tôi sẽ đi làm thêm.”
Chưa đợi ba vị thư ký trả lời, Hạ An Lan mặt đen sì nói: “Ngồi xuống ăn đi, bận rộn cả buổi sáng, không lẽ em không đói sao?”
Tô Ngưng Mi lắc đầu: “Sao có thể chứ, em cũng rất đói.”
“Vậy mau ăn đi.”
Thư ký ngồi một bên nghe hai người nói chuyện, chỉ cảm thấy, rốt cuộc hai người này tối qua đã xảy ra chuyện gì? Mới một đêm không gặp, đã trở nên thân mật như thế.
Tuy không nói những lời lẽ tình cảm ám muội, cũng không có cử chỉ thân mật, nhưng cậu cảm thấy giữa hai người này có gì đó không bình thường.
Cậu nhìn hai người, sau đó cười nói: “Tô tiểu thư, cô an tâm chúng tôi đều đã ăn no rồi, món ăn cô nấu đúng là rất ngon.”
“Chỉ là vài món đơn giản thôi, các cậu thích là tốt rồi”
“Chúng tôi rất thích, rất thích. Người có thể mỗi ngày ăn bữa sáng do cô nấu, đúng là quá may mắn rồi.”
Tô Ngưng Mi mỉm cười, “Cậu nói khoa trương quá rồi.”
“Đâu có đâu có, câu này của tôi là thật lòng, không có ý khoa trương đâu.”
Hạ An Lan dùng ánh mắt lạnh quét qua thư ký, “Hôm nay xem ra cậu rất rảnh.”
Thư ký liền câm miệng, chẳng dám nói thêm câu nào nữa.
Cậu đã cảm nhận rất rõ, thái độ thù địch của thị trưởng đối với cậu, chẳng qua chỉ nói vài câu với Tô tiểu thư, có cần phải đối xử với cậu thế không? Đúng là hẹp hòi.
Đợi sau khi Tô Ngưng Mi ăn xong, Hạ An Lan mới nói với cô: “Anh phải ra ngoài một chuyến, buổi trưa không biết có thể về không. Em ở nhà đừng đi đâu, nếu có việc gấp gì, nhớ gọi điện thoại cho anh.”
Tô Ngưng Mi kinh ngạc: “Anh ra ngoài? Vào ngày thế này sao?”
Những ngày bão như vầy, ra ngoài quá nguy hiểm.
Hạ An Lan gật đầu: “Ừm, ngày thế này, mới càng phải ra ngoài.”
Tô Ngưng Mi liền hiểu ra, Hạ An Lan là một thị trưởng, vị trí này, bề mặt thì thấy có quyền có thế, nhưng thật sự đến thời khắc quan trọng, anh càng phải đứng ra để xứng đáng với chức vị này, trọng trách của anh cũng càng nặng.
Lời khuyên can, đã đến tận miệng, nhưng chưa nói ra, Tô Ngưng Mi cười cười: “Anh an tâm đi đi, một mình em ở nhà cũng không sao, trên đường chú ý an toàn, tối nếu có thể trở về, ăn lẩu có được không?”
“Được.”
Hạ An Lan rất thích tính cách này của Tô Ngưng Mi, bình thường mơ hồ, nhưng khi gặp chuyện, lại rất tỉnh táo.
Biết rõ công việc của anh là gì, biết anh thân là thị trưởng nên làm gì, những lời thừa thãi chẳng nói thêm một chữ nào.
Hạ An Lan mặc áo khoác: “Vậy anh đi trước đây.”
“Được... Tạm biệt, đi đường bình an.”
“Tạm biệt.”
Tô Ngưng Mi tiễn anh ra cửa, thư ký đã chuẩn bị ô cho Hạ An Lan.
Cô hỏi: “Mưa to như thế, ô vốn cũng vô dụng, có áo mưa không?”