Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1114: Chương 1114: Cả 2 đều vì chuyện xảy ra mà phát sầu não




Hai người ngồi ở phòng khách mà chẳng làm gì, cũng không nói câu nào, cả 2 đều vì chuyện xảy ra mà phát sầu não. Cả chuyện hôm nay Nhạc Thính Phong vượt qua kỳ thi vượt cấp cũng vì thế mà mất đi vui vẻ.

Tầm 20 phút sau, Hạ An Lan từ trên lầu bước xuống, sắc mặt vẫn rất khó coi, hiển nhiên là chuyện này khiến anh cực kỳ tức giận.

Tô Ngưng Mi hỏi: “Thế nào rồi?”

“Anh vừa nói chuyện với Du Dực, để cậu ấy đi giải quyết. Anh mà biết thằng oắt con kia là đứa nào, anh không tự mình đi làm thịt nó không được. Hừ, nó mà cũng dám nhằm vào Thanh Ti à.”

Trong lời nói của Hạ An Lan tràn đầy tức giận, vẻ mặt bừng bừng lửa giận. Từ trước tới nay, anh rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, tình huống như bây giờ quả thực là hiếm thấy.

Từ lời nói của anh, Tô Ngưng Mi và Nhạc Thính Phong nghe xong không nhịn được cùng run run một chút.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, lại rất nhanh tránh đi, nhất là Tô Ngưng Mi trong mắt còn lộ ra vẻ chột dạ.

Nếu để cho Hạ An Lan biết nàng có chủ ý với Thanh Ti, vậy thì… chẳng phải là anh ấy sẽ xử lý luôn thằng con trai nàng, hơn nữa, nếu anh biết đấy là ý của nàng, vậy thì,… ngay cả nàng cũng bị xử luôn sao? Ôi trời đất cha mẹ ơi, thật đáng sợ!

Tô Ngưng Mi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, thật lạnh lẽo, tiến vào trong xương cốt khiến nàng ôm chặt lấy cánh tay, lặng lẽ nhích lại gần bên Nhạc Thính Phong.

Trong lòng Nhạc Thính Phong cũng đang giống như Tô Ngưng Mi, nhưng cậu không cảm thấy mình có ý tứ gì với Thanh Ti, mọi chuyện đều là do mẹ cậu mà ra. Nếu để cho lão cáo già biết, bất luận thế nào cũng chắc chắn sẽ thu thập luôn cả hai mẹ con họ một thể.

Cho nên ngàn vạn lần cũng không thể để ông ta biết được. Bằng không mẹ con cậu cũng xác định luôn.

Tô Ngưng Mi cảm thấy sau hai câu vừa rồi, nếu vẫn không mở miệng thì không chừng Hạ An Lan sẽ nhìn ra cái gì đó mất.

“Anh... cũng không cần tức giận quá làm gì, Thanh Ti lớn lên nhất định rất xinh đẹp, loại chuyện như thế này kỳ thật... cũng là không thể tránh khỏi. Anh xem Thính Phong này, nó vẫn là thằng nhóc, lớn lên có chút dễ coi, ở trường học còn thường xuyên nhận được thư của đám nữ sinh. Những cũng may chúng đều là trẻ con, hẳn sẽ sẽ không dám làm gì quá mức cả.”

Hạ An Lan vẫn tức giận không tiêu: “Tuổi còn nhỏ đã dám tan học đi tán gái, nếu không giải quyết nó để đến lúc Thanh Ti lên sơ trung, trung học còn cùng nó chung một trường, thì hậu quả lúc đó nghiêm trọng rồi.”

Tô Ngưng Mi vẻ mặt đau khổ, gật đầu: “Đúng vậy, chờ Thanh Ti lên sơ trung, vậy thì,…người theo đuổi Thanh Ti chắc phải xếp cả một vòng quanh cả sân vận động.”

Biểu tình trên mặt Hạ An Lan càng thêm ngưng trọng. Tô Ngưng Mi nói cũng đúng, chuyện này mới là khởi đầu thôi, về sau mấy chuyện như thế này sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phiền thoái.

Hạ An Lan cảm giác sâu sắc rằng chuyện này sẽ vô cùng khó giải quyết. Dù công vụ có vấn đề khó đến đâu, anh đều có thể giải quyết được.

Thế nhưng đối với chuyện này, trong lúc nhất thời anh lại chẳng thể nghĩ ra biện pháp nào để ứng phó cho tốt. Bọn họ là trưởng bối trong nhà, cho dù muốn đề phòng tai họa chưa xảy ra, nhưng cũng chẳng thể cứ một ngày 24 giờ mỗi phút mỗi giây đều ở trong trường đi theo bên người Thanh Ti.

Nhạc Thính Phong muốn nghe xem bọn họ định giải quyết nam sinh kia như thế nào, liền hỏi: “Chú... không nói với chú Du là cháu nói chuyện này ra đấy chứ?”

Hạ An Lan: “Có.”

Nhạc Thính Phong cũng không lấy làm kỳ quái, lão cáo già này không nói ra mới là kỳ quái đó.

Nhưng mà, cậu muốn giả vờ như mình đang kinh ngạc, tức giận, bằng không nhất định Hạ An Lan sẽ nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.