Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1325: Chương 1325: Cái này không phải để cho cậu ăn




Lộ Tu Triệt đuổi kịp Nhạc Thính Phong và Thanh Ti, ba đứa trẻ cùng nhau bước lên xe, không ai nhắc đến chuyện xảy ra lúc nãy trong lớp học nữa.

Nhạc Thính Phong ôm Thanh Ti vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô bé.

Thực ra trong trường học xảy ra những chuyện này là rất bình thường. Mỗi người có một môi trường sống khác nhau, tạo nên những tính cách khác nhau. Trước đây, mặc dù cuộc sống của Thanh Ti rất khổ sở, nhưng dì Tiểu Ái là một người mẹ rất tốt, cô dạy cho Thanh Ti biết bao dung, dạy Thanh Ti yêu thương, nhưng lại không cho cô bé biết thế nào là hận, không để cô bé biết phàn nàn, luôn đem lại cho cô bé năng lượng tích cực.

Mẹ dạy thế nào, con học thế nấy.

Những gì mà dì Tiểu Ái dạy cho Thanh Ti, cô bé đều đã học được.

Cũng như vậy, những gì mà mẹ Lộ Mỹ Lâm dạy nó, nó đều học cả, chẳng ai giống ai.

Lộ Tu Triệt nhìn Thanh Ti, lắc đầu, muốn nói gì đó, nhưng không biết nói gì cả. Cậu không thể nào nghĩ ra được, đứa con gái lúc nãy lại là “em gái ruột” của mình.

Lộ Tu Triệt thở dài, không biết ba cậu nghĩ gì nữa, đẻ hết đứa con gái này đến đứa con gái khác, nhưng chẳng dạy dỗ đứa nào cho ra hồn, tất cả đều hỏng từ trong trứng, những đứa con gái như vậy, trưởng thành rồi, thì tốt đến đâu được.

Đến cuối cùng, còn không phải gây hại cho người khác.

Bỗng nhiên, đầu có Lộ Tu Triệt lóe sáng, nhớ ra hôm nay còn có một thứ muốn trao cho Thanh Ti.

Cậu vội vàng lấy từ trong túi ra một chiếc hộp giấy rất đẹp, đưa đến trước mặt Thanh Ti: “Thanh Ti, cái này tặng cho em.”

Thanh Ti ngạc nhiên: “Đây là cái gì?”

Lộ Tu Triệt cười nói: “Em mở ra xem xem.”

Nhạc Thính Phong lạnh lùng nhìn sang, không ngờ thằng nhóc này còn để dành cái khác, sáng nay cậu ta chỉ lấy mỗi kẹo mút ra, ai ngờ còn thứ khác nữa.

Cậu đưa tay ra giật lấy thứ trên tay Thanh Ti, không ngờ rằng cô bé đã mở ra trước rồi.

Nhìn thấy thứ bên trong, Thanh Ti thốt lên một tiếng kinh ngạc: “Wow…”

Nhạc Thính Phong cúi đầu nhìn, bên trong là bánh bích quy với đủ mọi hình dáng, gấu, thỏ, ngôi sao, bông hoa…

Khóe miệng cậu khẽ giật, tâm địa của Lộ Tu Triệt không thường, đánh đúng vào sở thích của con gái, cậu ta đã chuyên tâm nghiên cứu qua rồi đúng không?

Thanh Ti giơ chiếc bánh bích quy hình ngôi sao năm cánh lên, bên trên còn có hình miệng cười được vẽ bằng sữa bơ.

Lộ Tu Triệt nhìn nụ cười vui sướng trên mặt Thanh Ti, trong lòng rất thích thú, rõ ràng là cậu tặng đúng thứ rồi, Thanh Ti rất thích.

Cậu cười hỏi: “Em thích không, tối qua anh học chị giúp việc đấy. Nếu em thích, về sau anh sẽ thường xuyên làm cho em ăn, có được không?”

Ánh mắt của Nhạc Thính Phong càng ngày càng lạnh, cậu lườm Lộ Tu Triệt lâu như vậy, mà tên nhãi đó chẳng biết gì cả.

Thanh Ti hỏi: “Có được… ăn không ạ?”

“Đương nhiên là được, làm cho em ăn đấy, vốn dĩ anh còn muốn tặng cho em…”

Nhạc Thính Phong bỗng nhiên cầm một mẩu bánh hình bông hoa lên, nhét tọt vào mồm, nhai lạo xạo, nuốt rồi, nhíu mày nói: “Ngọt quá đi, rốt cuộc cậu đã cho bao nhiêu đường vào vậy?”

Nụ cười trên mặt Lộ Tu Triệt dần dần trở nên khổ sở: “Cậu… cậu…”

Nhạc Thính Phong lại lấy một mẩu bánh khác, “Sao vậy, lẽ nào không phải để ăn?”

“Là.. để ăn… nhưng” Nhưng không phải để cho cậu ăn, là do tớ vất vả làm cho Thanh Ti ăn.

Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Thế thì đúng rồi, đã là để ăn, thì phải cho vào mồm, không thì, cậu làm cái này làm gì? Để trang trí à? Nào, Thanh Ti, em cũng ăn thử xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.