Hắn đương nhiên biết rõ tên mình có ý nghĩa như thế nào. Ba hắn đã nhiều lần nói với hắn rằng tên của hắn bắt nguồn từ tên người lãnh đạo của ông. Năng lực của vị lãnh đạo kia không hề tầm thường chút nào, mặc dù giờ ông đã lui về tuyến sau nhưng ông lại có đứa con trai vô cùng trâu bò khiến người ta ghen tị. Nghe nói con trai ông ở chốn quan trường giống như diều gặp gió, không ai có thể bì kịp, chuyện tổng thống cũng vô cùng đánh giá cao anh ta, dụng tâm bồi dưỡng anh ta là chuyện mà ai ai cũng biết.
Bên trên rất nhiều người đều nói rằng, nếu không có gì bất ngờ thì tổng thống tiếp theo của bọn họ có lẽ chính là anh ta.
Ba hắn nhiều lần tiếc rẻ nói, nhiều năm như vậy mà không có cơ hội duy trì liên hệ cho tốt với vị lãnh đạo đó của mình, quả là bỏ lỡ tài nguyên chính trị tốt nhất chốn quan trường của ông.
Bằng không thì Mạnh gia bọn họ tuyệt đối sẽ không chỉ có địa vị như hiện tại.
Quả đúng là như thế, trước mặt một số vị quan chức có địa vị không thấp, khi ba con hắn nhắc đến lai lịch của tên gọi của hắn thường khiến người ta hiểu lầm rằng nhà bọn họ vẫn duy trì mối quan hệ rất tốt đẹp với vị lãnh đạo nọ.
Chính nhờ thế mà không ít chuyện đã được hoàn thành.
Chẳng lẽ...
Khi ba của Mạnh Văn Triết nhìn thấy ông lão trước mặt, trái tim hắn đột ngột nảy lên kinh hoàng. Trời thì lạnh nhưng trán hắn ta lại không biết từ khi nào đã đổ một lớp mồ hôi, tay chân thì lạnh giá, thân thể cũng không tự chủ được mà run rẩy.
Tuy nhiên cô vợ thì không rõ lắm điều này, hơn nữa cô ta căn bản cũng không chú ý tới điều đó. Đối với cô ta, việc làm thế nào để khiến nhà này tan nát mới là điều quan trọng nhất, bằng không mọi thứ sẽ không phải là của riêng bọn họ.
Cô ta cố gắng lay động cánh tay của chồng mình: “Anh, anh làm gì vậy, mau lên chứ... Anh khách khí với ông ta làm gì, nghe ông ta nói nhăng nói cuội làm gì, con trai chúng ta giờ vẫn còn đang nằm nhà đó. Văn Triết đáng thương của em hôm nay phải chịu khổ sở lớn như thế, anh là ba nó, anh không thể không quản như vậy. Anh ngàn vạn lần không thể nương tay với bọn họ được.”
Ba của Mạnh Văn Triết dùng sức vùng ra, cả giận nói: “Cô câm miệng lại cho tôi.”
Càng nghĩ đến tình huống hiện tại hắn lại càng sợ hãi, hắn chỉ hy vọng rằng vợ mình nói sự thật, ông lão này thật sự là nói nhăng nói cuội, bằng không... Cả nhà bọn họ xong đời rồi.
Hiện tại hắn thậm chí cũng không biết phải nói như thế nào, tuy rằng việc này vẫn chưa thể hoàn toàn xác định nhưng việc này cũng không thể nói trước được, rõ ràng đây cũng không phải hạng người hời hợt gì, hắn nuốt nuốt nước bọt: “Ông... Ông... Dựa vào đâu mà...”
Ông cụ cũng không muốn nhiều lời với tên ngu xuẩn này làm gì, ông đã nói đến nước này mà thằng nhóc này cũng không biết thế nào gọi là hối cải, thật sự là quá mức ngu xuẩn mà.
“Hiện giờ nói gì nữa cũng vô ích, cậu mau gọi ba cậu tới đây. Cậu chỉ cần nói với ông ta, tôi ở đây chờ ông ta, xem ông ta có tới hay không?”
Ba của Mạnh Văn Triết cảm thấy có lẽ mình thật sự cần phải gọi điện cho lão gia tử nhà mình nói một câu. Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, biết rõ còn hơn nghĩ sai thành đúng.
Nếu ông lão trước mặt này không phải là người kia thì vô cùng may mắn cho hắn, nhưng nếu là sự thật thì... Vậy... Hắn thực sự xong đời rồi.
Ba của Mạnh Văn Triết vô cùng căng thẳng, hỏi: “Vậy... Ông...Ông là ai, ông tên gì?”
“Tên ta? Không được.” Hạ lão gia lắc đầu, ông nói: “Tên của ta, ngay cả tư cách để nghe cậu cũng không có đâu!”
Ba của Mạnh Văn Triết còn chưa kịp phản ứng thì mẹ cậu ta đã không nhịn được mà tiến về phía trước, ưỡn ngực thẳng lưng mà mắng: “Hừ, lão già ông nghĩ mình là thái thượng hoàng sao? Sao lại có kẻ nhà quê ở đâu tới đây, dám trêu trọc cả Mạnh gia chúng ta chứ hả? Ông ít giả thần giả quỷ đi, bố chồng tôi là người mà...”
Ba của Mạnh Văn Triết phát hoảng, vội vàng giữ chặt vợ mình: “Cô câm miệng cho tôi, ai cho cô nói chuyện ở đây hả?”