Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 829: Chương 829: Cậu ấy dựa vào cái gì mà không thích mi mi




“Mẹ không sao, trước đây có vài bệnh vặt, nhưng đã khỏi rồi. Con vẫn chưa ăn cơm phải không. Trước khi về cũng không nói trước với mẹ một tiếng. Con đợi đó nhé, mẹ đi nấu cơm cho con.”

Bà Tô tuổi đã cao, bình thường không nấu cơm, đều do dì giúp việc làm.

Cả khi con trai và cháu nội về, bà vốn cũng không xuống bếp.

Chỉ duy nhất khi con gái về, bà mới cam tâm tình nguyện gấp rút chạy vào bếp.

Khóe mắt Tô Ngưng Mi cay cay, những lời mẹ cô nói giống hệt những lời của ba cô.

“Mẹ, không cần đâu, con vẫn chưa đói. Trong nhà còn gì, con ăn một chút là được rồi.”

“Vậy sao được, con đợi đó, sẽ xong nhanh thôi.”

Bà Tô đưa mắt nhìn ông nhà mình, bảo ông nói chuyện với Tô Ngưng Mi, sẵn tiện, nói gần nói xa hỏi xem quan hệ giữa cô và Hạ An Lan thế nào rồi, có tiến triển gì không?

Ông Tô bảo người bê mấy đĩa thức ăn địa phương mà Tô Ngưng Mi thích ăn lên, “Nào, con ít nhiều ăn lót dạ một chút đi.”

“Ba, mẹ con thật sự không sao chứ?”

“Không sao, thực ra vấn đề vốn cũng không lớn, chắc do hôm đó bị bệnh, nên rất nhớ con, nhưng bây giờ đã khỏe rồi. Bác sĩ cũng xem qua rồi, đều là mấy bệnh vặt của người lớn tuổi thôi.”

Tô Ngưng Mi thở dài: “Con nên về sớm mới phải, lần này bị lỡ mất ba ngày.”

“Xảy ra tai nạn xe, rồi gặp bão, chuyện như thế ai có thể biết trước được chứ. Những chuyện này sao có thể trách con, con đừng để trong lòng. Mấy hôm nay con ở chỗ An Lan vẫn tốt chứ? Ba thấy con gầy đi nhiều.” Ông Tô bắt đầu tiến hành nói bóng nói gió, thản nhiên nhắc đến Hạ An Lan, sau đó tìm cớ để hỏi nhiều hơn.

Mấy ngày nay, ông cũng ngủ không ngon.

Lo lắng con gái thích Hạ An Lan, nhưng, cậu ấy không thích con gái ông.

Sắc mặt Tô Ngưng Mi hơi tối đi, cười nói: “Đâu có, con có gầy đi đâu, con ở chỗ anh ấy rất tốt, anh ấy rất chiếu cố con.”

Nhãn quang của ông Tô tốt biết mấy, lăn lộn trên quan trường bao nhiêu năm, vừa nhìn đã thấy con gái khi nghe nhắc đến tên Hạ An Lan, thì có chút khác thường.

Ông cười nói: “An Lan là một người tốt, con ở chỗ nó, ba cũng yên tâm. Đúng rồi, Hải Thành cơn bão lần này lớn như vậy, chắc đã gây nên tổn thất kinh tế không nhỏ nhỉ? Ba nghe nói bị chết đuối mấy người, An Lan bây giờ chắc đang rất bận.”

Tô Ngưng Mi không biết lời này của ba mình là đang gài một cái bẫy, ngốc nghếch gật đầu: “Ừm, cực kỳ bận, sáng hôm bão đến anh ấy đã ra ngoài, mãi đến nửa đêm mới về. Đường xá trong khu ngập nước nghiêm trọng anh ấy vẫn ngồi thuyền về. Cả ngày chẳng ăn uống gì. Hôm qua ăn sáng xong liền ra ngoài. Mãi cho đến khi con đi, anh ấy vẫn chưa về.”

Từ lời nói của con gái, còn biểu cảm và ngữ khí của cô, ông Tô đã xác định, con gái yêu quý của ông đã để tâm.

Nhưng Hạ An Lan đã hơn một ngày không trở về, chắc là, suy đoán trước đây của ông là đúng. Tiểu tử đó không để tâm đến con gái ông.

Đây là việc ông lo lắng nhất, con gái ông đơn thuần, Hạ An Lan thì quá phức tạp.

Nhưng, cậu ấy dựa vào gì mà không thích con gái ông chứ, con gái ông có điểm nào không tốt?

Ông Hạ nghĩ đến đã tức giận, đập mạnh xuống bàn, tức giận nói: “Tiểu tử này, ba đang định nói phải cảm ơn cậu ấy đã chăm sóc con. Kết quả, cậu ấy bỏ một mình con ở nhà không lo, trước khi đi cũng không đến tiễn. Lát nữa ba phải tìm ông Hạ nói chuyện mới được.”

Tô Ngưng Mi kinh ngạc trừng mắt, vội xua tay: “Ba, sao ba lại nói thế, ba không thể tìm bác Hạ, người ta chăm sóc con rất tốt mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.