Sắc mặt giáo viên Thể dục càng lúc càng kém, nếu ông ta nhớ không nhầm về WC của tòa nhà thực nghiệm này thì căn phòng thứ hai sau khi rẽ vào hành lang chính là WC nữ.
Nhưng để đề phòng bản thân nhớ nhầm, giáo viên Thể dục quyết định tự đi một chuyến xem sao.
Lên tới lầu hai, rất nhanh đã tìm thấy chỗ nọ, Dư Viễn Phàm tràn đầy tự tin, vô cùng kích động, cậu không tin rằng mình nhìn nhầm, lần này cậu ta vô cùng chắc chắn.
Ày vậy mà… Hết lần này tới lần khác, chuyện trên đời không như ý muốn lại rất nhiều.
Sau khi rẽ vào, trên cánh cửa WC thứ hai lại có một tấm biển vô cùng nữ tính, trên đó viết rất rõ ràng: “WC nữ”, hai chữ vô cùng rõ ràng, mà nhà vệ sinh bên cạnh cũng viết: “WC nam”
Dư Viễn Phàm thấy tấm biển liền cảm thấy không thích hợp, chỉ có thể chỉ vào tấm biển mà không nói nổi thành lời.
Rõ ràng không phải như thế này, không phải, khi nãy lúc cậu đi ra, đi vào, trên đó đều ghi biển WC nam cơ mà
Hai cô bé kia nhất thời cảm thấy chính nghĩa đang đứng ở phía họ, liền chỉ vào tấm biển trên cửa, nói: “Thầy giáo, thầy giáo, thầy xem xem, chúng em đâu có nói sai, cậu ta đúng là một tên lưu manh mà. tòa nhà thực nghiệm này bình thường không nhiều người tới, em cũng không thấy mấy ai ra vào nhà vệ sinh nam cả, nhưng hẳn là cũng không nhiều người. Nhưng cậu ta lại không vào nhà vệ sinh nam mà lại cố tình đi vào nhà vệ sinh nữ, cậu ta nhất định là đang âm mưu gây rồi.
“Hơn nữa là, rõ ràng cậu ta là kẻ biến thái mà lại còn không chịu thừa nhận, lại còn đổ cho chúng em là chính chúng em đi nhầm rồi…”
“Thầy giáo, trường chúng ta không thể tồn tại loại người có đạo đức bại hoại thế này được… Cậu ta vào nhà vệ sinh nữ không biết là để làm gì, nhưng nếu lần này không xử lý cậu ta, chưa biết chừng lần sau cậu ta còn dám chạy thẳng vào phòng tắm nữ cũng nên.”
Trong lòng hai cô bé kia sục sôi căm phẫn. Thầy giáo Thể dục cũng vô cùng tức giận, lạnh mặt nhìn Dư Viễn Phàm: “Em còn có gì để biện minh nữa không?”
Dư Viễn Phàm cảm giác mình không biết nên giải thích thế nào cho phải, rõ ràng là khi nãy cậu ta nhìn thì không phải như vậy mà?
Cậu oan ức, nóng nảy, liều mạng cố giải thích: “Tôi không có, không có, các người đừng có nói hươu nói vượn, làm sao tôi có thể đi vào WC nữ cơ chứ, rõ ràng tôi đi vào WC nam cơ mà. Tôi còn nhìn rất rõ biển kìa, đúng,… Tấm biển… Nhất định là có người đã thay đổi tấm biển, nhất định là như vậy.”
Hai tấm biển trên cửa WC cũng không phải là được gắn cố định, nhất định là có người đã đổi tấm biển khiến cho cậu ta nhìn nhầm.
Dư Viễn Phàm cảm thấy toàn thế giới đang đối địch với mình. Từ sáng nay tới trường, lúc nào cậu ta cũng có cảm giác mình đang bị nhắm vào, nhưng mà các thầy cô giáo lại không hề tin điều ấy.
Chuyện buổi sáng đã không giải quyết được, cậu vốn đã định im lặng để vượt qua chuyện này, đợi mọi chuyện hòa hoãn lại thì hai ngày nữa sẽ cho bọn học sinh này chứng kiến sự lợi hại của cậu.
Ai có thể ngờ rằng, mũi nhọn vẫn cứ nhắm vào cậu không buông, thậm chí còn dùng thủ đoạn bỉ ổi thế này để đối phó với cậu ta.
Hai cô bé kia tức giận: “Hừ, đổi cái gì? Cậu có biết là ở đây, ngoài cậu ra tôi không hề thấy bất cứ ai khác ra vào tòa nhà thực nghiệm này, ý của cậu là hai người bọn tôi đổi ư? Sao cậu vẫn còn không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Giờ phút này Dư Viễn Phàm thật sự cảm giác như mình đang ăn phải một miếng hoàng liên, không biết phải giải thích thế nào cho mọi người tin tưởng mình.
“Tôi không có ý này, tôi cũng không thể nhìn nhầm được, rõ ràng là tôi thấy đây là WC nam nên tôi mới đi vào mà…”
Thầy giáo Thể dục lạnh lùng nói: “Cậu có não không? Kiến trúc của nhà vệ sinh nam và nhà vệ sinh nữ không giống nhau, lúc cậu đi vào mà không phát hiện điều gì ư?”
“Em… Em không… Không…” Dư Viễn Phàm lắp bắp nói không thành lời, cậu hung hăng vò đầu bứt tai, rốt cuộc phải giải thích kiểu gì đây?