Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1690: Chương 1690: Cậu có phải trông chướng mắt không?




Lộ Tu Triệt cười híp mắt nói: “Đừng đứng đó một mình, cùng đá bóng đi?”

Dư Viễn Phàm ngạc nhiên, đá bóng? Nam sinh này luôn rất nhắm vào cậu, lần này lại còn gọi cậu cùng đá bóng, cậu ta muốn làm gì?

Dư Viễn Phàm bị xử lý sợ rồi, phản ứng đầu tiên chính là, đối phương muốn làm gì cậu!

Lộ Tu Triệt vẫy tay: “Tới đây, đừng lề mà lề mề, nói ra, mọi người đều là bạn học cùng lớp, trước đây cậu làm việc không tốt, nhưng nếu cậu thật tâm hối cải, chúng tôi cũng sẽ không làm gì cậu có đúng không?”

Cậu vừa mở miệng, đâu còn có người nói cái khác, ào ào hét: “Đúng...”

Lộ Tu Triệt: “Tới đây đi, cùng đội với tôi...”

Dư Viễn Phàm ở trường học trước đây, đá bóng cũng không tồi, con trai ai không thích đá bóng, trong lòng cậu đương nhiên có lo ngại, nhưng nhìn thấy đá bóng, vẫn là do dự, hơn nữa, trong tình huống này, nếu cậu nói không đá, chắc chắn sẽ bị người ta nhìn thành kiêu căng, càng khó để bạn học khác chấp nhận. Cho nên, Dư Viễn Phàm chỉ có thể miễn cưỡng ra sân thôi. Vừa bắt đầu đá, hình như còn tốt, nhưng rất nhanh, vấn đề đã xuất hiện rồi, Lộ Tu Triệt hét với Dư Viễn Phàm: “Hạng nhất, nhận bóng...”

Dư Viễn Phàm còn chưa kịp phản ứng, bóng đã tới trước mặt, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh, cậu căn bản không kịp phản ứng, quả bóng đó đá thẳng lên người cậu, đập vào bụng cậu, một trận đau đớn. Dư Viễn Phàm lại lần nữa ngã xuống đất, bóng rất nhanh bị đội đối phương cướp đi. Lộ Tu Triệt hét lên: “Haiz, cậu làm gì đấy, cậu xuất thần gì chứ, gọi cậu đấy, tai cậu điếc à?”

“Chúng tôi vốn đã lấy được bóng, đã chiếm chủ động, trước lưới của họ không có phòng thủ, cơ hội ghi bàn tốt vậy, đã bị cậu giẫm nát rồi.”

Bụng Dư Viễn Phàm vô cùng đau, cậu cắn răng đứng lên: “Xin lỗi, xin lỗi... vừa nãy tôi, nghe thấy tiếng đã chuẩn bị rồi, nhưng... bóng thật sự quá nhanh?”

Lộ Tu Triệt cười nhạt “Ồ, cậu chê bóng tôi nhanh, đây là đá bóng cậu tưởng chạy bộ sao?”

Dư Viễn Phàm không dám phản bác cái khác: “Xin lỗi, xin lỗi, lần sau tôi nhất định chú ý!”

Khai cuộc lại, lần này Dư Viễn Phàm tập trung tinh lực, chú ý tới tất cả giọng nói xung quanh, quả bóng lúc nãy, cậu luôn cảm thấy là Lộ Tu Triệt cố ý, cố ý để cậu không bắt được. Dư Viễn Phàm chạy theo bóng trên sân, có cầu thủ đối phương, đưa bóng chạy tới, Lộ Tu Triệt hét lên: “Hạng nhất cậu đi cướp bóng của cậu ta... nhanh...”

Dư Viễn Phàm vội lên muốn giật bóng, nhưng hai người ép sát ngay lúc đó, khuỷu tay đối phương đột nhiên dùng lực thụi lên ngực cậu, lực rất mạnh. Dư Viễn Phàm căn bản không chống được, lại một lần nữa ngã xuống. Không lâu sau đối phương vào bóng rồi, Lộ Tu Triệt tức giận nói: “Tôi tốt bụng bảo cậu tới cùng đá bóng, nhưng cậu có thể đừng phế vật như thế không? Chỉ vì cậu, chúng tôi đã mất mấy điểm rồi.”

“Xin lỗi, vừa nãy cậu ta dùng khuỷu tay thụi tôi một cái, tôi...”

Lộ Tu Triệt ngắt lời cậu: “Được rồi, tôi không muốn nghe cậu phí lời. Tôi nói với cậu, nếu cậu dám mất một quả bóng nữa, tôi đá cậu.”

“Lần sau tôi nhất định cố gắng.” Dư Viễn Phàm cúi đầu nhẹ người, giờ trên dưới toàn thân cậu đều đang đau. Bắt đầu lại, Viễn Phàm vừa cố gắng vừa cẩn thận, nhưng... không chặn được...

Phịch một tiếng một quả bóng đá tới, vừa hay lại đập lên người cậu;

Lộ Tu Triệt tức giận nói: “Dư Viễn Phàm cậu nói có phải cậu trông chướng mắt không, sao tất cả bóng đều nhìn cậu bay vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.