Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 2247: Chương 2247: Cậu đi rồi lấy ai bao che cho bọn tớ




Lộ Tu Triệt cảm khái: “Tớ còn đang định bảo ba mình chuẩn bị thêm một chút đồ ăn, xem ra... sẽ phải tăng thêm rồi, đến lúc tới ký túc xá, mấy thứ đồ đó làm sao có thể bỏ được đây?”

Chờ đến khi tất cả mọi người nói xong, Nhạc Thính Phong mới nói một câu: “Hiện giờ liệu còn chuyển trường được không nhỉ?”

Hầu Chí Tân nghe vậy thì lập tức kêu gào thảm thiết: “Không được, không được đâu, lão Đại, cậu không thể chuyển trường được, cậu mà chuyển trường lấy ai bao che cho bọn tớ đây. Hôm nay tớ còn chạm mặt với mấy đàn anh học năm ba đó, ánh mắt của bọn họ vô cùng hung dữ đấy.”

Nhạc Thính Phong đành thở dài một tiếng, hai tuần lễ đó!

Lộ Tu Triệt cười nói: “Cậu chắc hẳn là muốn về để ở cùng với Thanh Ti phải không?”

Mạnh Hoành khuyên nhủ: “Nhạc thần à, xin cậu ngàn vạn lần đừng có chuyển trường, cậu đã được liệt vào danh sách bảo hộ trọng điểm của trường chúng ta rồi, trường mình sẽ không để cậu đi đâu. Cậu không thích việc trường mình hai tuần mới cho nghỉ một lần cũng không sao, đối với vị học thần siêu cấp bá đạo như cậu thì cậu có thể xin phép, nếu nhà trường không đồng ý, cậu cứ nói cậu sẽ chuyển trường, để xem xem bọn họ có dám không đồng ý cho cậu nghỉ hay không?”

Hầu Chí Tân liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, cậu có thể xin phép mà, giáo viên chủ nhiệm lớp nhất định sẽ đồng ý cho cậu xin nghỉ thôi.”

Bọn họ cố gắng khuyên bảo không thôi, chỉ sợ Nhạc Thính Phong thật sự có cái suy nghĩ muốn chuyển trường.

Nói một lát, mọi đồ đạc trong phòng đều đã dọn dẹp xong xuôi, giờ thì tất cả bọn họ đều phải đi rồi.

Mạnh Hoành thấy Lâm Trầm vẫn không có động tĩnh gì, vừa rồi khi bọn họ nói chuyện, cậu ta cũng không nói dù chỉ một câu bèn hỏi cậu: “Này này, Lâm Trầm, cậu có nghe thấy bọn tớ nói chuyện không đó? Sao cậu không nói lời nào thế?”

Lâm Trầm ngẩng đầu: “Tớ không muốn nói, tớ có nói thì hẳn là các cậu cũng không muốn nghe đâu.”

“Sao lại thế? Cậu thử nói xem nào.”

Lâm Trầm trầm mặc một lát rồi nói: “Chuyện này làm tớ vô cùng vui vẻ.”

Đối với cậu mà nói, có thể ngây ngốc ở trường học càng lâu, số lần về nhà càng ít càng tốt. Có lẽ đối với rất nhiều học sinh thì ngày nghỉ mỗi tuần được về nhà là ngày vui vẻ nhất, nhưng đối với cậu ngày ấy là ngày mà cậu không hề mong muốn nhất. Cậu còn ước gì trường học có thể không cần cho nghỉ, như thế thì cậu mới có thể không cần về nhà.

Lời nói của Lâm Trầm khiến phòng ký túc xá vốn đang náo nhiệt của bọn họ trở nên vô cùng trầm mặc. Nhạc Thính Phong cũng không lấy làm kỳ quái, căn cứ vào lời nói và cử chỉ của Lâm Trầm thì có thể đoán ra được rằng cậu ta không hề thích thú gì với nơi gọi là “nhà”, thứ mà nhà cậu ta mang lại hẳn không phải là cảm giác ấm áp hạnh phúc gì.

Đám Mạnh Hoành chỉ biết nhìn nhau, không biết nên nói như thế nào cho phải, bọn họ đều đoán được rằng nhà của Lâm Trầm có lẽ không tốt đẹp gì. Nhưng bọn họ là một đám con trai, tùy tiện quen rồi, không biết nên an ủi cậu ấy như thế nào cả.

Chỉ có Lộ Tu Triệt là trong lúc mọi người đang vô cùng xấu hổ đã cười nói, phá vỡ bầu không khí: “Thật ra tớ cũng thấy không tệ mà, mỗi tuần được nghỉ một ngày mà còn vội vội vàng vàng về nhà. Thế thì còn không bằng hai tuần được nghỉ hai ngày, như thế thì chuyện về nhà chẳng phải là sẽ không quá gấp gáp sao?”

Tôn Tường Khôn vội nói: “Nói cũng đúng, ba mẹ tớ bề bộn nhiều việc, căn bản cũng không có thời gian tới đón tớ, tớ sẽ phải tự ngồi tàu điện ngầm, qua 18 trạm tàu điện ngầm, sau đó phải đi thêm 20 phút xe buýt mới có thể về đến nhà. Thế không phải là rất xa hay sao, mỗi lần ra khỏi cửa của tớ có khác nào một chuyến trèo đèo lội suối, thật sự không dễ dàng chút nào!”

Hầu Chí Tân cũng gật đầu: “Haizzzz, tớ cũng vậy đó, ba mẹ tớ cũng sẽ không tới đón tớ đâu, tớ kể các cậu nghe, tớ phải bắt tới mấy tuyến xe buýt mới có thể về đến nhà ấy chứ.”

Tất cả mọi người đều nỗ lực nói mấy lời, làm hết khả năng để có thể giảm bớt xấu hổ, làm ra vẻ như bọn họ không hiểu ý tứ trong câu nói kia của Lâm Trầm vậy. Nếu bọn họ cứ lỗ mãng đi an ủi cậu ấy, nói không chừng sẽ càng khiến trong lòng Lâm Trầm cảm thấy không dễ chịu chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.