Đợi sau khi cậu nói xong, học sinh trong lớp nhìn nhau, lúc này họ phải nói gì đây, chủ nhiệm lớp cũng không nói chuyện. Trong tiếng người ồn ào, giọng nói của Nhạc Thính Phong truyền tới tai Dư Viễn Phàm một cách rõ ràng: “Thành ý của hạng nhất đúng là khiến chúng tôi cảm động tới rơi nước mắt.”
Người Dư Viễn Phàm đột nhiên run bần bật, lại là cậu ta, lại là nam sinh đó, cậu ta rốt cuộc muốn làm gì. Dư Mộng Nhân nhìn về phía Nhạc Thính Phong, cô cảm thấy nam sinh này hình như vừa lên tiếng là có thể dọa con trai mình sợ tới hồn bay phách lạc. Nam sinh này rốt cuộc là ai?
Dư Mộng Nhân nhìn Nhạc Thính Phong nói, sau khi do dự cô nói: “Bạn học này, Tiểu Phàm là thật sự vô cùng chân thành xin lỗi các cháu… nó biết sai rồi, các cháu đều là bạn cùng lớp. Nếu sau này nó còn có gì làm sai, xin cháu giúp đỡ nó thêm, có được không?”
Nhạc Thính Phong châm biếm nói: “Ha, con trai cô không cần cháu giúp cậu ấy đâu, người ta là hạng nhất sao cháu dám.”
Dư Viễn Phàm sợ tới mức trán đã dán lên đất rồi. Cậu hận không thể đào một cái hố chui vào, sau đó không ra nữa. Thế giới bên ngoài đáng sợ quá, đâu đâu cũng tràn đầy là nguy hiểm.
Sắc mặt của Dư Mộng Nhân hơi khó coi, nam sinh này hình như là kẻ khó đối phó trong lớp. Nhưng cô không ngờ tiếp theo, lời Nhạc Thính Phong nói, càng khiến cô kinh ngạc. Chỉ nghe thấy cậu nói: “Hơn nữa… cháu dựa vào cái gì giúp cậu ấy, cậu ấy lại có tư cách gì để cháu giúp?”
“Cháu… cháu…”
Dư Mộng Nhân muốn phát hoả, nhưng lúc này cô lại không dám, chỉ có thể tiếp tục giả bộ. Cô nhẹ nhàng nói: “Bạn học, nếu cháu có thành kiến với con trai cô, cô thay nó xin lỗi cháu trước, nếu nó làm sai rồi, có nói gì khiến cháu không vui, cháu nói, sau này cô bảo nó nên…”
Nhạc Thính Phong châm biếm: “Nhìn chướng mắt lẽ nào không được sao? Cô là gì mà giúp con trai cô xin lỗi?”
Dư Mộng Nhân bị mắng mặt sưng đỏ lên, khoé miệng cô ta giật giật. Cô ta thật muốn biết, đây rốt cuộc là tên nhóc từ đâu chui ra, mà huênh hoang như vậy?
Vừa hay tiếng chuông tan học vang lên, Cô Tống vội đúng lên: “Khụ khụ… tan học rồi, hôm nay đến đây đã, học sinh lớp chúng ta đều trở về từ từ suy nghĩ, có muốn tha thứ cho Lộ Tu Triệt không.”
“Được rồi, tan học… đều về nhà đi.”
Nhạc Thính Phong từ từ đứng lên, nhét sách vở vào trong cặp, khoác cặp lên đi ra. Dư Mộng Nhân gọi Nhạc Thính Phong lại: “Bạn học này, xin đợi một chút được không?”
Nhạc Thính Phong nhéo mày: “Không được, phiền cút xa một chút đi bà thím. Phòng học thần thánh như vậy của chúng tôi không phải loại người như thím có thể vào.”
Dư Mộng Nhân bực bội rồi, tên nhóc xấc xược này, rốt cuộc là lai lịch gì. Cô Tống lại từ đầu tới đuôi đều không ngăn cản. Cô ta cắn răng nói: “Cháu… cháu… bạn học, cháu không được sỉ nhục người khác…”
Nhạc Thính Phong cười: “Đúng thế, giờ cái tôi sỉ nhục vẫn là người, cô nếu không muốn làm cũng được…”
“Cháu… Cô Tống ở đây, học sinh như vậy… lẽ nào cũng không quản sao?” Dư Mộng Nhân hét một tiếng với Cô Tống đang ngẩn ra. Cô Tống tỉnh lại: “A, nó nói gì rồi sao?”
Dư Mộng Nhân tức tới mức toàn thân run rẩy, họ lại cùng một giuộc với nhau…
Nhạc Thính Phong cười nói: “Em vừa nãy nói, Cô Tống tạm biệt.”
Cô Tống lập tức nhiệt tình: “Được, tạm biệt tạm biệt, trên đường về nhà phải cẩn thận đó, đừng ham chơi.”
Nhạc Thính Phong vẫy tay: “Vâng thưa cô…”