Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 722: Chương 722: Cậu kết hôn đã rồi tôi sẽ đồng ý




Tổng thống tức giận ho lên vài tiếng: “Tố cáo nhiều người thế này cùng một lúc, cậu muốn làm gì vậy? Công khai thách thức nhà họ Tăng? Hay là cậu đợi thêm hai năm nữa đi?”

Hạ An Lan đứng đó, đợi ông ta nói xong: “Nhà chúng tôi và nhà họ Tăng chưa từng hòa thuận. Hai mươi năm trước, nhà họ Tăng tham gia bắt cóc mưu sát em gái tôi, chuyện này tôi còn chưa tính sổ với bọn họ. Ngài thấy tôi đang mượn chuyện công báo thù tư đúng không? Thế nhưng, tôi làm thế này là nghĩ cho đại cục. Tăng gia đã đã đến lúc không thể không xử lý rồi. Tôi nghĩ không phải ngài chưa phát hiện ra, các nghị định có lợi cho dân, cứ đến vùng Tây Nam là không thể thực hiện được. Hơn nữa, mấy năm nay bên bọn họ nộp thuế tài chính mỗi năm một ít, nhưng tỉ lệ phạm tội lại ngày càng cao… Tôi nghĩ có lẽ ngài cũng đã có ý nghĩ gì đó.”

Hạ An Lan đột ngột động đến nỗi lòng của tổng thống, Tăng gia quả thực là một nỗi lo đau đáu của ông ta.

“Nhưng cậu tố cáo hai ba người là xong, đột ngột tố cáo nhiều người thế này, làm sao xử lý nổi? Điều tra kiểu này chẳng khác gì nhổ cà rốt vớt cả bùn, cậu muốn liên lụy đến bao nhiêu người?”

Hạ An Lan cương trực nói: “Nếu trong sạch, thì có bị điều tra cũng sẽ không hề hấn gì. Ngài cũng nhìn thấy rồi, những người này ngang nhiên vi phạm pháp luật kỷ cương. Phép nước không là gì trong mắt bọn họ. Nếu không xử lý ngay, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.”

“Nhưng cậu đã nghĩ đến hậu quả của việc này chưa?”

“Tôi đã tố cáo rồi, thì sẽ có biện pháp ứng phó.”

Tổng thống lắc đầu: “Cậu nói cho tôi biết sao tự nhiên lại làm như vậy trước đã.”

“Nhà họ Tăng ở Tây Nam có thể nói không tội ác gì không nhúng tay vào. Vùng Tây Nam có đường biên giới dài, tiếp giáp với nhiều nước. Ngài biết được bọn tội phạm ma túy hoành hành ra sao, nhưng ngài không chú ý đến vài năm trở lại đây, lượng ma túy vượt biên đi vào nước chúng ta liên tục tăng lên, tăng vọt với tốc độ kinh hoàng.”

Tổng thống bỗng nghiên nghiêm mặt lại: “Ý của cậu là… không đến nỗi chứ, bọn họ ít ra cũng là quan chức chính phủ, lạm dụng chức quyền, tham nhũng hối lộ còn nói được, nhưng… về mặt này, chắc không nhúng tay vào chứ?”

Hạ An Lan cười khinh bỉ: “Ngài nghĩ quá tốt đẹp về bọn họ rồi. Tăng gia không chỉ bao che cho bọn tội phạm ma túy, mà còn tự mình tham gia vào. Có thể nói tập toàn ma túy lớn nhất Tây Nam là của nhà bọn họ. Ngài cứ thử nghĩ xem bọn họ mở toang cánh cửa phía Tây Nam, ma tusy ra vào như những hàng hóa bình thường, tạo thành dòng chảy vô tận không ngừng nghỉ vào đất nước chúng ta. Sau một thời gian dài, hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào?”

Sắc mặt tổng thống lập tức thay đổi, ông ta đứng bật dậy: “Không còn trời đất phép tắc gì cả. Bọn chúng dám hoành hành đến mức đó! Nếu như những gì cậu nói đều là sự thật, thì sự việc này đúng là đã đến lúc không thể không xử lý được. Tôi sẽ sai người đi điều tra kỹ.”

“Ở đây tôi đã có đầy đủ chứng cứ rồi, trình lên ngài một bản, một bản còn lại đã gửi cho Cục trưởng Sở” Hạ An Lan dám tố cáo, vì đã có đầy đủ bằng chứng. Anh hiểu rõ rằng, một khi anh đã lấy chứng cứ ra, chỉ cần tổng thống là một người có bộ óc bình thường, thì chắc chắn sẽ đứng về phía anh, cho dù ông ta có muốn hay không.

Tổng thống nghe vậy đã hoàn toàn hiểu ra: “Được đấy, cậu đã tố cáo với lão Sở rồi, sau đó mới đến tìm tôi có đúng không? Tôi bảo sao cậu lại ngoan ngoãn như vậy, đến báo cáo với tôi trước. Được, chuyện này tôi cũng không giao cho người khác nữa, để cậu xử lý. Tôi có thể để cậu tùy tiện, thế nhưng… cậu cũng phải đồng ý với tôi một chuyện.”

Hạ An Lan lập tức nói: “Chuyện gì ạ, tôi nhất định sẽ đồng ý, ngài cứ nói.”

Tổng thống vỗ vai anh: “Trước khi tôi nghỉ hưu, cậu phải kết hôn đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.