Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1474: Chương 1474: Cậu mới là "anh ruột"




Nói tới nói lui, sáu tên nhóc đó, chẳng qua cũng là người ngoài, Thanh Ti đối với bọn họ chỉ là hiếu kỳ nhất thời mà thôi, nếu nói thật sự thích ai, vậy chắc chắn phải là người “anh ruột” là cậu rồi!

Không sai, chính là anh ruột! Dù cho không có quan hệ huyết thống, nhưng, bây giờ Hạ gia chỉ có hai đứa cháu là họ, họ mới là thân nhất, thân nhất, điểm này phải nhấn mạnh.

Dù cho qua vài tháng nữa, dì Tiểu Ái sẽ sinh thêm một em trai, nhưng cậu nhóc đó kém Thanh Ti đến 8 tuổi, sự khác biệt quá lớn, Thanh Ti vẫn là thân thiết nhất với cậu thôi.

Đối với điểm này, Nhạc Thính Phong vô cùng tự tin.

Đang nghĩ ngợi, Tô Tiểu Tứ đã chạy đến trước mặt bà Tô, nói: “Bà nội, bà nội, khai giảng bọn con muốn chuyển trường đến thủ đô cùng chơi với em gái có được không?”

Tô Tiểu Lục cũng lạch bạch chạy vào: “Đúng đó đúng đó bà nội, bọn con đều muốn chơi cùng với em gái!”

Sau đó mấy anh em khác cũng gật đầu theo, lần lượt nói, không sao bọn anh có thể chuyển trường.

Tô Tiểu Lục, cọ vào lòng bà Tô: “Con mặc kệ, chính là em gái, các anh đều gọi là em gái, con cũng muốn gọi em gái.”

“Vậy sao được, con không thể ức hiếp Thanh Ti nhà người ta như thế được.”

Tô Tiểu Tứ lắc lắc cánh tay bà Tô: “Bà nội, bây giờ chuyện này không quan trọng, quan trọng là, bọn con muốn chuyển trường, bà đồng ý đi được không?”

“Bà đồng ý có tác dụng gì chứ, chuyện này phải do ba mẹ các con đồng ý mới được, mấy đứa các con đều chạy đến thủ đô, ai chăm sóc cho mấy đứa chứ, không lẽ bắt dì Tiểu Ái và chú Du phải chăm sóc bọn con sao? Cũng không xem thử sức phá hoại của sáu đứa các con đáng sợ biết chừng nào.”

Bà Tô đương nhiên sẽ không đồng ý, hơn nữa nếu sáu đứa cháu đều đi hết, bình thường bà nhớ cháu nội phải làm sao đây?

Sáu đứa cháu nội này của bà, đứa nào bà cũng hiểu rất rõ, chẳng có đứa nào chịu ngoan ngoãn cả, đến thủ đô học, khó tránh khỏi phải làm phiền đến thông gia. Nếu là một đứa, vậy còn được, nhưng đến hẳn sáu đứa, trời ạ, đây là muốn đảo lộn nhà thông gia lên luôn hay sao chứ?

Bà nói sao cũng không thể để mấy đứa cháu mình đế gây tai họa cho Hạ gia được.

Tròng mắt Tô Tiểu Tứ đảo một vòng: “Vậy… Con đi tìm ba mẹ con, họ nhất định sẽ đồng ý.”

Nói xong, cậu liền chạy vào phòng bếp, Tô Tiểu Lục thì vẫn ở lại, ngồi bên cạnh bà Tô, làm nũng với bà: “Con mặc kệ, con muốn chơi với em gái, con mặc kệ...”

Bà Tô bị giày vò đến mức không chịu nổi nữa, nhéo vào lỗ tai cậu: “Khỉ con, con xem Thanh Ti đang cười con kìa, con còn nói muốn làm anh, anh nào lại như thế chứ?”

Tô Tiểu Lục lập tức đứng dậy, vuốt vuốt lại tóc tai, chỉnh sửa quần áo, đứng trước mặt Thanh Ti, cười hihi: “Thanh Ti bình thường anh không như thế đâu.”

Trong miệng Thanh Ti đang nhai quả óc chó mà bà Hạ vừa đút cho, cười tủm tỉm nhìn Tô Tiểu Lục, sau đó gật đầu: “Ừm, em không tin.”

Tô Tiểu Lục...

Nhạc Thính Phong mắt thấy, em gái của một mình mình giờ lại trở thành của mọi người, trong lòng cậu sốt ruột. Tô Tiểu Lục, Tô Tiểu Ngũ vẫn còn nhỏ, chắc chắn sẽ không đến thủ đô được, nhưng Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ, thì chưa chắc.

Không được, vì đảm bảo sau này em gái vẫn là của một mình cậu, cậu phải làm gì đó mới được.

Nhạc Thính Phong nhìn thấy Hạ An Lan đang đánh cờ với Tô Lão Nhị, tâm tư suy xét, rồi bước qua đó.

“Ba… Con có chuyện muốn nói với ba, ba cùng con ra ngoài một chút được không.”

Một tiếng “Ba” này, Nhạc Thính Phong thật sự gọi rất ngượng miệng, cậu cũng là vì có chuyện nên mới thế.

Hạ An Lan và Tô Lão Nhị đều sửng sốt mất một lúc, tiểu tử này… gọi là ba!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.