Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1676: Chương 1676: Cậu ta vừa vào cổng trường tôi đã biết rồi




Đúng rồi, cậu không phải nói, cậu sẽ bao thầu nhà vệ sinh toàn trường sao, cậu ngồi ở đây lâu như thế, vậy cậu... vội đi à?”

Dư Viễn Phàm thấp giọng nói: “Tôi... tôi đang định đi, các cậu thả tôi ra, tôi đi ngay...”

Tiểu Hổ lập tức nói: “Được thôi, đi ngay, nào nào, các bạn học, chúng ta đưa bạn Dư qua đó, lúc đầu cậu ấy nói với chúng ta bảo chúng ta giám sát cậu ấy, là bạn học cùng trường, chúng ta sao có thể đến chút việc nhỏ này cũng không giúp chứ?”

“Đúng thế đúng thế, chúng ta không phải loại người một chút nhân ái cũng không có đó, yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ giám sát tốt cậu.”

“Nếu cậu dám lười biếng, chúng tôi sẽ không đồng ý đâu.”

Tiểu Hổ vừa vẫy tay, cao giọng hét: “Đi thôi, không đá bóng nữa, đưa bạn Dư Viễn Phàm đi quét dọn nhà vệ sinh thôi.”

Thế là, một đám người, trước sau trái phải kẹp Dư Viễn Phàm ở giữa, đòi đi theo cậu, xem cậu quét dọn nhà vệ sinh.“Không cần, tôi tự đi là được...” Dư Viễn Phàm vốn chỉ muốn dùng việc quét dọn nhà vệ sinh làm cái cớ thoái thác, sau đó nhanh chóng trốn đi. Nhưng cậu không ngờ những người này, lại còn muốn theo cậu tới đó, còn muốn giám sát cậu...

“Này, Dư Viễn Phàm, cậu không biết mấy người chúng tôi đâu, nhiệt tình nhất đấy, cậu đừng có ngại...”

“Đúng thế đúng thế, việc lớn chúng tôi không giúp được, nhưng chút việc nhỏ này, vẫn là không có vấn đề gì, cậu yên tâm được rồi... chúng tôi chắc chắn sẽ giám sát tốt cậu, tuyệt đối sẽ không để cậu buông lỏng...”

Dư Viễn Phàm rất muốn cắt lưỡi của những người này, họ đâu có muốn giúp đỡ, chỉ là muốn xem trò cười mà thôi. Đám người Tiểu Hổ kẹp Dư Viễn Phàm đi ra khỏi sân vận động. Sau khi đi ra, Tiểu Hổ còn vẫy tay với Nhạc Thính Phong ở phía xa. Nhạc Thính Phong đá Lộ Tu Triệt đang há hốc mồm một cái: “Nhìn rõ rồi chứ?”

Lộ Tu Triệt chỉ chỉ vào Dư Viễn Phàm bị đưa đi, lại chỉ chỉ vào Nhạc Thính Phong, người đều ngẩn ra, “Không phải... cậu ta, cậu ta... tên nhóc đó đội mũ và đeo khẩu trang đó, cách xa như thế, sao cậu biết đó là Dư Viễn Phàm? Cậu có con mắt thấu thị sao? Cậu lại nhìn rõ như thế.”

Nhạc Thính Phong cười nói: “Tớđương nhiên không nhìn thấy, tớcũng không mọc mắt thấu thị.”

Cậu nhấc chân lên đi về phía trước, khoé môi treo một nụ cười nhạt.“Vậy sao cậu biết, sao cậu biết người đó là Dư Viễn Phàm?” Lòng hiếu kỳ của Lộ Tu Triệt đã sôi lên rồi, cậu bước nhanh đuổi theo Nhạc Thính Phong, bức thiết muốn biết, cậu ta rốt cuộc làm sao biết đó là Dư Viễn Phàm. Nhạc Thính Phong nói cho cậu: “Nói ra, có thể cậu không tin, Dư Viễn Phàm vừa vào cổng trường, tôi đã biết rồi.”

Lộ Tu Triệt gãi gãi đầu, càng hiếu kỳ hơn: “Không thể nào, không đúng, cậu nói xem sao cậu biết?”

Nhạc Thính Phong thừa nước đục thả câu, không nói cho cậu, Lộ Tu Triệt cứ thế đuổi theo cậu về tới phòng học: “Nhạc Thính Phong, tớ xin cậu đó, cậu mau nói cho tớđi. Cậu không làm gì cả, tớcũng không làm.”

Nhạc Thính Phong bị cậu làm phiền tới không chịu nổi, mới nói cho cậu: “Đồ ngốc, đương nhiên là có người nói với tớ, không thì cậu cho rằng thế nào?”

Lộ Tu Triệt vội vàng hỏi: “Ai vậy, ai nói với cậu, vậy sao hắn biết người đó chính là Dư Viễn Phàm?”

Nhạc Thính Phong lườm cậu một cái: “Lên lớp rồi, cậu đã xong chưa, nếu không ngoan ngoãn tớđá cậu ra ngoài đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.