CẦU XIN BÀ, GIÚP TÔI GIẾT ÔNG TA
Nhưng hiện giờ, anh càng nghĩ càng thấy có điều không đúng. Mọi chuyện quá trùng hợp, thời gian lại vừa khớp như thế. Hơn nữa, nghe nói bọn họ là từ dưới xông thẳng lên đây. Tầng dưới đều là phòng bệnh, bọn họ muốn gây chuyện ồn ào thì lẽ ra là phải đến phòng khám, hoặc ít nhất cũng phải xông đến văn phòng của bác sĩ chưa bệnh trực tiếp chứ? Chuyện này thật không bình thường, phòng khám bệnh không hề gần nơi này.
Thư ký thấy Hạ An Lan không nói gì, một lúc sau mới nói: “Thị trưởng... Đã hơn 1 giờ trưa rồi, ngài còn chưa ăn trưa đâu ạ.”
Hạ An Lan nói: “Gọi bác sĩ lại đây, kiểm tra xem khi nào thì ông ta có thể tỉnh lại.”
Thư ký do dự một chút, nói: “Vâng!”
Bác sĩ đến kiểm tra một chút rồi nói: “Thân thể của ông ấy rất yếu, khi nãy còn nói nhiều như vậy. Có lẽ phải chờ nửa tiếng nữa ông ấy mới có thể tỉnh lại được.”
Bác sĩ cũng không dám nói với Hạ An Lan rằng, loại thuốc mà ông ta vừa tiêm cho Diệp Kiến Công có tác dụng an thần, trấn định. Bác sĩ vốn xuất phát từ bản năng của thầy thuốc. Ông cảm thấy Diệp Kiến Công rất yếu nên muốn để ông ấy có thể nghỉ ngơi thêm một chút, vì thế ông mới tiêm cho ông ta một liều thuốc an thần.
Không ngờ tiêm rồi mới biết vị thị trưởng họ Hạ này lại muốn bệnh nhân tỉnh ngay lập tức. Bác sĩ vốn muốn mở lời nói chuyện này với Hạ An Lan nhưng giờ làm sao ông ta còn dám nói nữa chứ.
Thư ký đứng bên cạnh nói: “Thị trưởng, ngài yên tâm, chỉ cần ông ta tỉnh lại, tôi sẽ lập tức báo cáo cho ngài. Bây giờ xin ngài hãy đi ăn trưa đi ạ. Nếu không... tôi không khiêng ngài đi được đâu ạ....”
Hạ An Lan liếc mắt nhìn Diệp Kiến Công, phất tay để bác sĩ đi ra ngoài. Thư ký đi theo Hạ An Lan nhiều năm như vậy nên biết ngay là thị trưởng đang có việc cần phân phó. Chờ bác sĩ đi ra ngoài xong, cậu lấp tức tiến lên: “Thị trưởng, ngài có gì cần phân phó ạ?”
Gương mặt Hạ An Lan lạnh lẽo, không còn bất cứ vẻ ôn hoà nào của ngày thường, anh nói: “Yêu cầu cảnh sát điều tra rõ về đám người đến đây gây náo loạn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Sau lưng bọn họ là do ai sai khiến. Còn nữa... Điều tra xem Hạ Như Sương đang làm gì.”
Thư ký lập tức hiểu ra: “Ngài nói là... Những kẻ đó là do có người sai khiến đến đây làm loạn sao?”
Hạ An Lan cười lạnh: “Tôi không tin là trên đời lại có chuyện trùng hợp đến vậy.”
“Vâng, em hiểu rồi.”
Hạ An Lan lại liếc mắt nhìn Diệp Kiến Công: “Mặt khác, tên Diệp Kiến Công này...”
Anh nhỏ giọng phân phó một câu bên tai thư kí.
Cậu ta gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
Hôm nay vốn nghĩ là có thể moi ra mọi chuyện từ miệng của Diệp Kiến Công, không ngờ lại vì đám đông gây náo loạn bên ngoài này mà thất bại trong gang tấc. Giờ phút này tâm tình Hạ An Lan vô cùng không tốt, bởi anh lo lắng mình đánh rắn động cỏ. Dù không cam lòng nhưng Hạ An Lan vẫn rời khỏi bệnh viện.
Anh rời đi rồi, Hạ Như Sương vốn vẫn đang nấp trong xe mới thở ra một hơi. Vừa rồi cô ta mới biết được rằng Diệp Kiến Công vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh. Vậy là Hạ An Lan vẫn còn chưa moi được bí mật từ miệng ông ta. Ít nhất.... ông ta vẫn còn giữ lại được một mạng. Cô ta lại gọi điện cho đầu dây bên kia: “Hạ An Lan đã rời khỏi bệnh viện. Tôi... tạm thời vẫn an toàn.”
“Đó cũng chỉ là tạm thời. Cô đừng quên, Diệp Kiến Công vẫn còn sống.”
Hạ Như Sương biết, đây mới là điều quan trọng nhất, nhưng cô có cái gì để diệt trừ ông ta chứ. hiện giờ cô ta cũng chỉ có hai bàn tay trắng. Cô ta chỉ có thể cầu xin người trong điện thoại giúp mình: “Cầu xin bà, cầu xin bà giúp tôi diệt trừ Diệp Kiến Công.”
“Vậy phải xem.... Cô có cái gì đáng giá để tôi làm vậy.”
Hạ Như Sương nắm chặt điện thoại: “hiện giờ tôi không có gì để cho bà cả. Không lẽ bà không biết tình huống hiện tại của tôi sao. Tôi... hiện giờ thật sự là hai bàn tay trắng...”