Nhạc Thính Phong chết đứng, kiểu gì đây?
Làm trò gì vậy? Không phải hôm qua còn bảo cậu lại gây chuyện rồi, hơn nữa, tình tiết cực kỳ tệ hại. Tối qua còn đang nói cậu phải đi xin lỗi hai cô bạn đó, sao hôm nay thái độ cô ấy lại xoay đến 180 độ thế này?
Cô giáo Ngô của hôm qua với của hôm nay không phải là cùng một người không?
Cô giáo Ngô cực kỳ trịnh trọng nói với Nhạc Thính Phong: “Hôm qua là do cô chưa suy nghĩ rõ ràng, hiểu lầm em rồi. Hôm nay cô chính thức xin lỗi em. Thông qua cuộc trò chuyện với cha em hôm nay, cô hiểu ra rất nhiều điều. Về việc từ chối hai bạn gái kia, em đã làm rất đúng, rất đáng khen. Từ chối các bạn ấy là điều nên làm. Đã không muốn nhận lời các bạn ấy rồi, thì phải từ chối một cách thật quyết liệt, không cho các bạn ấy tiếp tục nuôi hy vọng. Em biết rất rõ vị trí của mình, là học sinh không nên yêu sớm, em làm đúng hơn cô.”
Nhạc Thính Phong co giật khóe miệng, rốt cuộc thì sao vậy? Đùa đấy à?
Tối qua còn bảo cậu cực kỳ quá đáng, nói những lời quá đáng như vậy với hai bạn gái, nói cậu là đứa học sinh tính tình tồi nhất, ngoan cố nhất trong số những học sinh cô ấy đã từng dạy. Còn bảo nếu cậu cứ tiếp tục thế này, sẽ không dạy cậu nữa.
Chỉ mới qua một đêm thôi, có cần phải thay đổi nhiều như vậy không?
Cô giáo Ngô vỗ vai Nhạc Thính Phong: “Đi nào, Thính Phong, cô dẫn em đi gặp phụ huynh của hai cô bạn đó. Sau khi gặp bọn họ rồi, em đừng sợ, nên nói gì thì nói vậy, chuyện này là do lỗi của con gái họ, không liên quan gì đến em. Có cô ở đây, cô nhất định sẽ không để họ bắt nạt em.”
Nhạc Thính Phong có chút choáng váng, cậu cố gắng định thần lại, nói: “Cảm ơn cô Ngô!”
Có điều nói thật, hôm qua, cậu không hề nghĩ ngợi nhiều như vậy, cậu thật sự chỉ nghĩ đơn giản rằng hai cô bạn đó quá xấu xí!
Hơn nữa lúc nói ra những lời đó, cậu cũng không cân nhắc xem mình có phải học sinh hay không, có nên yêu sớm hay không, đơn giản chỉ vì bản thân cậu không thích.
Thế nhưng, lão hồ ly Hạ An Lan kia rốt cuộc đã nói gì với cô giáo? Tại sao lại khiến cô ấy thay đổi nhiều như vậy trong chốc lát?
Đi được một đoạn, Nhạc Thính Phong hỏi: “Cô giáo Ngô, e hèm, cha dượng em, đã nói gì với cô vậy?”
Nói ra hai từ “cha dượng”, Nhạc Thính Phong vẫn còn cảm thấy gượng gạo.
Chỉ là, sau khi nói ra rồi, cậu phát hiện, hình như cũng không sao cả, thực ra, cậu cũng không khó chấp nhận Hạ An Lan như cậu từng nghĩ.
Ngược lại, có lẽ, cậu đã chấp nhận rồi, chỉ là ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận mà thôi.
Thế nhưng, cậu thật sự rất tò mò, rốt cuộc thì Hạ An Lan đã nói gì, hình như chẳng khác gì tẩy não cô giáo cậu vậy.
Trước đây, lần nào mẹ cậu đến đây cũng như lên pháp trường vậy, lần nào đến cũng bị cô giáo cằn nhằn đến phát khóc. Cô giáo Ngô là một người cực kỳ khó đối phó.
Rốt cuộc thì Hạ An Lan đã nói gì, lại khiến cô giáo đích thân xin lỗi cậu! Điều này quả thật không thể ngờ được!
Cô Ngô nói: “Cô với cha em đã nói rất nhiều chuyện. Ông ấy là một người rất có học thức, rất uyên bác, nhìn vấn đề ở góc độ rộng. Cô đã học được rất nhiều từ ông ấy. Ông ấy khiến cô biết rằng em là một học sinh rất xuất sắc. Trước đây, cô luôn quát nạt em, từ nay về sau cô sẽ không như vậy nữa. Cha em nói đúng, đối xử với con trẻ, phải dẫn dắt, phải nhìn thấy điểm sáng của các em, không chỉ cứ nhìn chằm chằm vào khuyết điểm. Thực ra em có có rất nhiều ưu điểm, luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người, dũng cảm nghĩa hiệp, bản chất lương thiện. Trước đây cô không nhìn thấy, từ nay về sau sẽ không như vậy nữa.”