Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1361: Chương 1361: Chỉ đổ cho ba của người không chịu tranh đấu thôi




Nói xong Hạ lão gia lại thở dài một tiếng, vạn phần cảm khái: “Ài, nói lại về Hạ gia chúng tôi, bản thân không chịu thua kém nhiều năm như vậy nhưng ông xem, bảo xuống dốc là xuống dốc, lúc này rơi xuống, ai nấy cũng đều dám bắt nạt đứa nhỏ nhà chúng tôi ra nông nỗi này. Người làm ông nội như tôi quả thật là không có mặt mũi nào mà.”

Lời này lọt vào tai ông nội Mạnh Văn Triết quả thực giống như một cái tát như trời giáng cho ông ta vậy, ba ba ba, từng cái từng cái một vô cùng vang dội.

Cái mặt già nua của ông ta nóng bừng, giống như có lửa thiêu đốt vậy, lời này của Hạ lão gia quả thật giống như đem ông ta nướng trên lửa vậy.

Ông ta vô cùng hối hận, ông ta cũng hiểu ra rằng vừa rồi mình sai lầm rồi, lẽ ra ông ta không nên nghĩ đến cái gì gọi là chắp nối quan hệ trước, cũng không nên nói nhiều lời làm gì, tốt nhát là bắt thằng con mình quỳ xuống, thành tâm thành ý giải thích với Hạ lão gia, như vậy may ra mới có thể có một đường sống.

Nhưng chính bản thân ông ta lại hồ đồ, tự cho mình là thông minh, cho rằng mình dù sao cũng có thể nói vài lời cao thấp, có lẽ Hạ lão gia sẽ nhìn mặt mũi ông ta mà nương tay.

Nhưng mà chính ông ta đã quên, người ta cần gì phải cho ông ta mặt mũi chứ, vốn là bọn họ đuối lý trước, đạp hỏng cửa với hàng rào nhà người ta còn gì!

Ông ta hung hăng trừng mắt nhìn con trai mình, giãy giụa muốn đứng lên: “Lão lãnh đạo, xin ngài đừng nói như vậy, ngài nói thế thì làm sao tôi có mặt mũi gặp người khác chứ...”

Hạ lão gia vươn tay xoa đầu Nhạc Thính Phong: “Cháu trai à, ông nội xin lỗi cháu, giờ ông cũng lớn tuổi rồi, không dùng được nữa rồi. Về sau chỉ có thể dựa vào ba cháu thôi, hy vọng ba cháu sẽ không thua kém người khác, giữ lại mặt mũi cho nhà chúng ta, đỡ cho mấy con chó con mèo ở đâu tuỳ tiện chạy đến cũng có thể bắt nạt chúng ta, xông đến cổng nhà chúng ta đạp cửa.”

Nhạc Thính Phong thậm chí còn thật sự gật đầu: “Ông nội, người yên tâm, cho dù ba con không so sánh được với người khác, nhưng không phải là vẫn còn có con sao. Mặc dù con còn nhỏ tuổi, nhưng nếu có ai dám bắt nạt người nhà chúng ta, con cũng sẽ không tha cho hắn, hơn nữa kể cả nếu không so được với người khác, con cũng sẽ không để cho chúng ta bị con chó con mèo nào đó bắt nạt đâu...”

Nghe được mấy câu này của Nhạc Thính Phong, hai ba con Mạnh gia cảm thấy cả người run rẩy.

Hạ lão gia bảo là con mình không tranh đấu được với người khác sao. Anh ta đang thâu tóm gần như tất cả quyền lực chính quyền đương thời đó, nếu anh ta được gọi là không so được với người khác thì còn ai là so được với người khác đây, tuổi còn trẻ mà đã là người trên cả vạn người. Thêm hai năm nữa, không phải cao thấp tuyển cử cả nước sắp tới còn không phải là Thiên Lôi do cậu ta chỉ đâu đánh đó sao?

Nên mặc dù nghe được Hạ lão gia mắng nhóm người bọn họ là mèo là chó nhưng trong lòng ba con họ Mạnh cũng không dám nảy sinh dù chỉ là nửa điểm bất mãn phẫn hận.

Bởi vì, đối với bọn họ mà nói, hôm nay bọn họ đã vô cùng rõ ràng rằng người mà họ đắc tội là ai, người ta có muốn nghiền nát họ dưới chân cũng chả phải là chuyện tốn sức lực gì.

Quan hệ giữa người với người chính là như vậy, nếu năng lực hai nhà không hơn kém nhau nhiều thì khi bị người ta mắng mỏ như vậy, làm sao có thể chịu đựng được chứ, hẳn là đã sớm xắn tay áo lên đánh nhau rồi.

Nhưng mà, họ biết rõ bản thân mình kém đối phương nhiều lắm, giống như ở thời đi học, khoảng cách giữa người đứng đầu và người xếp chót, bạn biết, sự khác biệt to lớn giữa chúng, nhưng dù có cố gắng đến đâu cũng không thể theo nổi.

Hiện giờ, người Mạnh gia đã không còn tâm tư gì khác, bọn họ chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng xoa dịu lửa giận của Hạ lão gia, hy vọng ông ta có thể giơ cao đánh khẽ mà buông tha cho bọn họ.

Ông nội Mạnh Văn Triết từ chối, đứng lên, rồi một tay vịn xe lăn, sau đó lạnh lùng nói với con trai mình: “Mày lại đây cho tao!”

Con trai ông ta giờ đã sợ đến mức thở mạnh cũng không dám, đương nhiên là hắn vội vàng chạy qua: “Ba... Con...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.