Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 882: Chương 882: Chính là nói với mọi người chúng ta đang cấu kết làm việc xấu




Anh làm việc gì cũng không thích lén lén lút lút, đặc biệt là chuyện này, dù cho cạy tường của người khác, anh cũng phải làm… đường đường chính chính, để người khác cảm thấy cạy rất đúng, cạy rất hay.

Miệng của thư ký và tài xế, tất cả đều há thành hình chữ O rồi!

Thị trưởng đại nhân lạnh lùng thoát tục của họ, lại không nén nổi tình cảm như thế, hôn người ta trước mặt mọi người. Hôm nay rốt cuộc là ngày gì chứ?

Thư ký biết rõ, giữa Hạ An Lan và Tô Ngưng Mi có chút ám muội. Nhưng lần trước hai người họ chỉ có một chút ám muội, hình như vẫn chưa có phát triển thật sự nào. Hôm nay sao đến Tô gia ăn một bữa cơm, ra cửa đã tay nắm tay, trước khi đi còn hôn nhau nữa.

Thị trưởng còn muốn mang gian tình công bố với thiên hạ, tốc độ này, còn nhanh hơn cả hỏa tiễn!

Nét mặt Tô Ngưng Mi đỏ lên hệt như lá phong đỏ thắm trong vườn của Tô gia, dưới ánh mặt trời nhìn thấy càng kiều diễm bội phần, cô mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, đã cảm thấy bong bóng hạnh phúc ngọt ngào có thể lan tràn khắp nơi: “Anh... không sợ bị người khác... sau khi biết sẽ nói xấu anh sao?”

“Ngày mai của em đều là của anh, chút việc này thì có là gì chứ.”

Tô Ngưng Mi không hiểu: “Hả?”

“Đừng ngốc nữa, vào trong đi, còn không đi, anh sẽ đưa em cùng đi đó.”

Tô Ngưng Mi đỏ mặt, vội vã lui về sau hai bước: “Anh… mau đi đi, không phải anh còn rất nhiều chuyện phải làm sao?”

Hạ An Lan khom người lên xe: “Nghe lời, mau vào đi, anh biết em không nỡ xa anh. Buổi tối đợi điện thoại của anh nhé.”

Hai mắt Tô Ngưng Mi sắp nổ tung rồi, con mắt nào của anh thấy cô không nỡ chứ?

Được rồi, được rồi, trong lòng cô đúng là có một chút chút không nỡ, nhưng chỉ có một chút thôi.

“Tạm biệt.” Hạ An Lan hạ cửa xe xuống vẫy tay với Tô Ngưng Mi.

Cô vô thức giơ tay vẫy chào anh.

Tài xế do dự một lúc, mới khởi động xe, chớp mắt, chỉ một lúc, xe đã đi xa rồi.

Tô Ngưng Mi đứng trước cửa nhà Tô gia, thẫn thờ một lúc, đợi xe đi khỏi không nhìn thấy nữa, cô mới dần hoàn hồn.

Rốt cuộc anh có ý gì chứ?

Anh cũng không nói có thích cô hay không, đã ở trước mặt người nhà cô, nắm tay cô, ra khỏi cửa, còn ở trước cửa nhà cô hôn cô, anh muốn làm gì chứ?

Tô Ngưng Mi vuốt vuốt tóc, Hạ An Lan hôm nay sao lại kỳ quái như thế chứ?

Còn nữa anh còn nói ngày mai của cô đều là của anh, hôn một cái thì sao chứ? Câu này thật kỳ lạ?

Chính lúc Tô Ngưng Mi đứng ở cửa suy nghĩ khổ não, bà Tô đứng sau lưng cô nói: “Mi Mi người cũng đã đi rồi, sao còn chưa vào?”

Tô Ngưng Mi quay người lại: “Mẹ... mẹ nhìn lén.”

Bà Tô cười hihi: “Đâu có nhìn lén, mẹ chỉ thấy con sao mãi chưa vào, nên mới ra đây xem thử.”

Sau đó không cẩn thận, nhìn thấy cảnh đó, biểu cảm của bà rất hài lòng.

“Mẹ đã thấy những gì rồi?”

Bà Tô vẫy tay, vòng phỉ thúy trên cổ tay trượt ra, vân nước dưới ánh mặt trời lấp lánh như bích thủy, “Ây da, người trẻ tuổi ôm ôm ấp ấp là chuyện bình thường, con không cần cảm thấy ngại ngùng. Mẹ không phải là loại phong kiến cổ hủ. Bây giờ con nói với mẹ con có thai, mẹ cũng có thể chấp nhận.”

Tô Ngưng Mi ai oán nhìn hai chú sư tử đá bên cửa chính Tô gia nói: “Mẹ, mẹ có tin không, thật ra con và anh ấy... vẫn chưa có quan hệ thật sự nào.”

Tuy anh nói muốn để cho tất cả mọi người biết gian tình của họ, nhưng... vẫn chưa thật sự phát sinh quan hệ đó.

Bà Tô bước đến trước mặt cô, giơ tay chọc chọc vào đầu cô: “Con có nói toạc ra, mẹ cũng… không tin.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.