Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1887: Chương 1887: Chờ bọn nó ăn mệt sẽ tự mình quay về




Hiệu trưởng còn muốn nói thêm hai câu nhưng Du Dực đã cúp máy từ lâu rồi.

Ông ta alo alo hai câu rồi đành buông điện thoại ra.

Hiệu trưởng thực sự không hiểu nổi tại sao phụ huynh của hai đứa bé này lại không đi theo lẽ thường như thế?

Thực ra, tâm tư của hiệu trưởng cũng giống như các bậc phụ huynh khác. Hiện giờ có phụ nào mà không mong con em mình có thể vào được một lớp chất lượng, lớp chất lượng cao và lớp thường sao có thể giống nhau được chứ.

Rõ ràng là rất khác.

Nếu không tại sao năm nay lại có nhiều phụ huynh tìm đủ mọi cách muốn tặng quà cho thầy cô để hy vọng con em mình được xếp vào một lớp khá, có thầy cô giỏi dạy bảo.

Còn có người tranh thủ ngày nghỉ cũng tìm lớp học bổ túc cho con, chẳng phải đều vì mong muốn tương lai con cháu mình sẽ thi đỗ một trường tốt hơn sao?

Sao tới phụ huynh của Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt thì lại chẳng thèm để ý tới vấn đề mà tất cả mọi người đều coi trọng như thế chứ?

Hay là… bọn họ hoàn toàn yên tâm về con cháu mình?

Dù có yên tâm về hai đứa này cũng không thể tùy tiện để chúng quyết định mới đúng chứ?

Hiệu trưởng hoàn toàn không nghĩ ra nổi, thực ra ông ta cũng là vì muốn tốt cho chúng mà thôi, không như thầy Tần kia chỉ nghĩ cho bản thân mình. Mặc dù hiệu trưởng hoàn toàn tin tưởng sang năm Nhạc Thính Phong có thể xếp hạng nhất toàn thành phố, trở thành gương mặt tiêu biểu cho trường, nhưng ông cũng cảm thấy một mầm non tốt như thế thì không nên vì mấy chuyện lặt vặt mà hỏng mất. Nhạc Thính Phong nói: “Hiệu trưởng, thầy cũng nghe rồi đấy, chú của em nói là nghe theo em.”

Cậu đã nói là có gọi điện cũng vô dụng thôi mà.

Hiệu trưởng vẫn không muốn từ bỏ ý định: “Thính Phong, em thật sự không muốn suy xét lại một chút sao?”

Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Em đã nghĩ rất kỹ rồi, em không phải trẻ con mà không biết mình đang làm gì. Em rất rõ ràng, em không thích lớp đó, em cũng không thích thái độ làm thầy kẻ khác của thầy Tần, càng không thích bầu không khí trong lớp đó.”

Nhạc Thính Phong nói cực kỳ rõ ràng, không thích là không thích.

“Nhưng học sinh như em mà tới lớp khác thì tiếc lắm.”

Nhạc Thính Phong không còn kiên nhẫn nổi nữa: “Thầy hiệu trưởng, em không lo lắng cho em thì thôi, thầy lo lắng cái gì chứ. Còn người nhà em nữa, cả nhà tin tưởng em là được rồi, hơn nữa, nếu em đổi lớp mà còn không thi được vào một trường cao trung tốt, vậy thì nguyên nhân chỉ có thể là do bản thân em không tốt.”

Hiệu trưởng không muốn thiên tài nhiều năm khó gặp cứ thế mà bị chậm trễ tiền đồ nên lại nói: “Nếu em không thích thầy Tần thì chúng ta có thể bàn bạc…”

Thầy Tần vẫn luôn im miệng vì sợ hiệu trưởng nhớ tới mình, giờ lại thấy hiệu trưởng nói muốn thay chủ nhiệm thì vội vàng ngắt lời ông ta: “Hiệu trưởng, tôi nghĩ… cứ để bọn chúng đi đi, người nhà chúng cũng đồng ý thế rồi.”

“Thầy…”

Thầy Tần kéo hiệu trưởng sang một bên, thấp giọng nói: “Hiệu trưởng, bọn nó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đâu biết được sự thiệt hơn trong này. Cứ chờ bọn nó tới lớp khác ăn mệt rồi thì sẽ biết lớp A tốt, đến lúc đó tự nhiên sẽ quay về thôi.”

Ông ta cho rằng Nhạc Thính Phong không nghe thấy, nhưng phòng nhỏ như thế, một cây kim rơi xuống đất còn nghe được.

Nhạc Thính Phong lười nhác nói: “Thầy hiệu trưởng ạ, tuy rằng em sẽ không thể nào về lớp A, nhưng mà em cảm thấy nếu thầy muốn cho học sinh lớp A có thể thi được thành tích tốt nhất vào cao trung thì tốt nhất thầy… hãy thay chủ nhiệm lớp đó đi. À, còn con bé lớp trưởng ấy nữa, rõ ràng là một lớp mà cứ như cái chợ không cho mặc cả ấy, ngay cả phản đối cũng không được phản đối, một lớp như thế làm gì có học sinh nào thích cho nổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.