Vài câu nói lúc nãy, logic rành mạch, năng lực tổ chức ngôn ngữ tốt, nói đúng trọng tâm, quả thật là bùng phát IQ, thật không giống Tô Ngưng Mi.
Tô Ngưng Mi sững người, con trai khen cô thông minh, lẽ nào thằng bé cảm thấy cô nói đúng?
Cô xúc động đến mức không dám động đậy: “Ý con là… mẹ nói đúng rồi?”
Nhạc Thính Phong quay đầu: “Dựa vào phân tích của mẹ, thì Hạ An Lan là núi vàng, chỉ có điều, mẹ có nuốt được không?”
Tô Ngưng Mi xích vào ôm lấy cậu: “Con trai, con đồng ý rồi? Con thật sự đồng ý rồi sao?”
Nhạc Thính Phong ghét bỏ đẩy cô ra: “Mẹ là mẹ con, tất nhiên con không quản lý nổi mẹ. Nhưng mà, con vẫn phải nói cho mẹ biết, con đã không thể khống chế được mẹ thích hắn ta rồi. Nếu như, hắn ta không thích mẹ, nếu như hắn ta không bày tỏ một cách rõ ràng là muốn lấy mẹ, thì mẹ an phận giúp con.”
Tô Ngưng Mi lắc lắn ngón tay khẽ khàng nói: “Chú ấy… chú ấy nói rồi.”
“Nói gì rồi?”
“Thì là… hôm qua chú ấy đến nhà ông bà ngoại con, sau đó…”
Nhạc Thính Phong đang ngồi đứng bật dậy: “Cái gì, hắn ta đến nhà ông bà ngoại con rồi? Không ngờ hắn ta lại đã… đi gặp phụ huynh rồi.”
Tô Ngưng không kiếm chế được bật cười: “Cũng chưa nói được là chính thức đi gặp phụ huynh. Hôm đó chú ấy nói với mẹ một vài câu, dù sao thì cũng có ý đó, về sau, chú ấy sẽ chăm sóc cho mẹ.”
Cô nhớ đến lời Hạ An Lan nói, từ nay về sau cuộc đời cô thuộc về anh.
Tô Ngưng Mi cảm thấy tim bắt đầu đập nhanh, con người ấy, sao lại biết nói những lời tình tứ như vậy chứ.
Nhạc Thính Phong ôm lấy mặt: “Lão hồ ly già này, sao nhanh tay vậy? Không ngờ hắn ta đã chạy đến nhà ông bà con, hắn…”
“Ông bà ngoại con, chú thím con, đến cả anh chị em họ con, đều thích chú ấy.”
Nhạc Thính Phong nghiến răng nói: “Bởi vì chưa ai trong mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của hắn.”
“Con cũng sẽ thích chú ấy thôi.”
Nhạc Thính Phong tức giận đáp: “Không thể nào, mọi người nghĩ IQ của con cũng thấp như mọi người hay sao? Con nói cho mẹ biết, cho dù sau này mẹ có thực sự lấy hắn ta đi chăng nữa, con cũng sẽ không thích hắn.”
Hòn đã trong lòng Tô Ngưng Mi đã rơi xuống, vốn tưởng rằng con trai rất khó khuyên nhủ.
Không ngờ rằng, cũng khá dễ dàng.
Mặc dù bây giờ thằng bé vẫn khá ghét Hạ An Lan, nhưng không sao, về sau còn nhiều thời gian.
Chỉ cần nói không phản đối chuyện hai người là được rồi.
Nếu như về sau kết hôn thật rồi, mọi người sống với nhau cả, tiếp xúc lâu với nhau, từ từ sẽ ổn thôi.
Tâm trạng Tô Ngưng Mi rất phấn khởi, cô ôm lấy con trai: “Được rồi, được rồi, không thích thì không thích, con trai, chúng ta ăn cơm trưa đã, có được không?”
Người giúp việc đã nấu xong cơm, hai mẹ con đã nhiều ngày rồi mới lại ngồi ăn cơm với nhau.
Trên bàn ăn, Nhạc Thính Phong bới bới cơm trong bát, nói: “Mẹ, mẹ nói cho con biết, mẹ thấy Hạ An Lan thích điểm gì ở mẹ?”
Tô Ngưng Mi suy nghĩ rất nghiêm túc, cuối cùng nói: “Chắc là cảm thấy mẹ có vẻ đẹp nội tâm.”
Nhạc Thính Phong đảo ngược mắt.~
…
So với Nhạc Bằng Trình, Tô Ngưng Mi lo con trai không chấp nhận hơn.
Bây giờ cô không thèm quan tâm Nhạc Bằng Trình nghĩ gì, dù sao còn có Hạ An Lan, có ba mẹ, muốn xử lý hắn chắc sẽ rất dễ dàng, chuyện ly hôn sẽ không khó giải quyết.
Điều duy nhất khiến cô lo lắng là con trai, nếu như con trai có thể chấp nhận Hạ An Lan, thì cô không còn gì phải lo lắng cả.
Tô Ngưng Mi bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
….
Buổi tối sau khi cuộc điện thoại với Hạ An Lan, Tô Ngưng Mi yên tâm ngủ ngon.
Có điều, cô được ngủ ngon giấc, còn ở một nơi khác, Nhạc Bằng Trình đang cực kỳ khổ sở.