Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1431: Chương 1431: Chú nên tự tìm nguyên nhân trên chính bản thân mình




Du Dực nhân cơ hội đút cô một quả táo, cô không thích ăn táo đỏ lắm: “Mua đồ không gấp, anh nhớ thời gian kiểm tra tháng này của em đã đến rồi, hôm nay chúng ta đến bệnh viện trước, nếu lỡ như có tuyết, phải mấy ngày không thể ra ngoài đó.”

Nhiếp Thu Sính vỗ nhẹ nhẹ vào vai anh, không tình nguyện nuốt quả táo đỏ xuống: “Vậy... Cũng được... Đến bệnh viện trước, dù gì kiểm tra cũng nhanh, sau đó trở về đi siêu thị, đồ Tết cũng phải chuẩn bị một chút.”

Thanh Ti lay lay cánh tay Du Dực: “Ba mẹ con cũng muốn đi, con cũng muốn đi.”

Du Dực bế Thanh Ti lên đặt lên chân mình: “Ngoan, bệnh viện thì con đừng đi. Trời lạnh, trong bệnh viện có rất nhiều bạn nhỏ bị cảm, đến đó có thể sẽ bị truyền nhiễm, ba không muốn con bị cảm. Đợi ba mẹ trở về sẽ dẫn con đi siêu thị được không.”

Thanh Ti gật đầu: “Vâng, vậy... Vậy cũng được, ba mẹ đi nhớ phải đem ảnh của em trai về nhé..”

Du Dực cười nói: “Được, nhất định sẽ mang về.”

Đứa bé trong bụng Nhiếp Thu Sính đã xác định là một bé trai, lúc mới xác định, bọn họ đều cười, chắc chắn là do Thanh Ti mỗi ngày đều đòi em trai, nên thai nhi đã nghe thấy, cho nên đã thật sự là một bé trai.

Sau khi Nhiếp Thu Sính và Du Dực đi bệnh viện, Thanh Ti nâng khuôn mặt nhỏ hỏi: “Anh Thính Phong, giờ chúng ta làm gì, chán quá?”

“Đi, đi mua trà sữa về uống.”

“Vâng ạ.”

Thanh Ti vui vẻ đi thay quần áo ra ngoài, “Ông ngoại bà ngoại chúng con đi mua trà sữa, về sẽ đem đồ ăn ngon về cho ông bà.”

Bà Hạ cười nói: “Đi đi, đi đường cẩn thận nhé.”

Nhạc Thính Phong đẩy chiếc xe đạp đã lâu chưa chạy ra, “Chúng ta chạy xe đi.”

“Được được... ”

Thanh Ti vui vẻ ngồi lên phía sau, ôm lấy eo Nhạc Thính Phong, hai bàn tay đút vào túi áo khoác của cậu, chẳng cảm thấy lạnh chút nào.

Đến quán trà sữa bình thường họ vẫn hay mua, mua hai cốc trà sữa, rồi đến một cửa hàng bánh tart trứng cách đó không xa mua bánh. Bánh tart nóng hổi vừa ra lò, còn có mứt dứa bên trên, hai đứa trẻ vui vẻ mang bánh trở về.

Nhạc Thính Phong chạy rất chậm, hai chân Thanh Ti đong đưa, “Anh, hôn lễ của hai bác định vào mùng sáu tháng Giêng năm sau phải không?”

“Đúng vậy.”

“Bác còn nói muốn em làm hoa đồng đó.”

Khóe môi Nhạc Thính Phong cong lên: “Được đó... Vậy Thanh Ti của chúng ta chắc chắn là tiểu hoa đồng xinh đẹp nhất.”

Tiếng cười giòn giã của Thanh Ti vang bên tai Nhạc Thính Phong.

Bỗng nhiên có một chiếc xe màu đen băng qua dừng lại phía trước họ, chặn đường của họ.

Nhạc Thính Phong lập tức phòng bị, nhưng sau đó nhìn thấy người từ xe bước xuống, cậu mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Chú Lộ...”

Lộ Hướng Đông ngồi trên xe nhìn thấy Nhạc Thính Phong, sau khi do dự, liền bước xuống, muốn nói chuyện với Nhạc Thính Phong.

“Lúc nãy chú ở trên xe nhìn thấy các cháu, hai cháu muốn đi đâu, chú đưa hai đứa đi.”

Nhạc Thính Phong từ chối: “Cảm ơn chú Lộ, không cần đâu. Hai chúng cháu không có việc gì nên ra ngoài mua chút đồ, giết thời gian thôi.”

Lộ Hướng Đông hắng hắng giọng: “Khụ khụ... Cái đó, các cháu... Là thế này, Thính Phong chú có mấy câu muốn nói với cháu.”

Nhạc Thính Phong liếc vào xe hắn một cái, cửa còn chưa đóng, cậu nhìn thấy bên trong có một người phụ nữ, cậu nói: “Chú cứ nói, nhưng... Cháu nghĩ cháu phải nói trước với chú, nếu chú yêu cầu cháu làm chuyện gì đó, cháu không muốn làm, cháu sẽ không làm.”

“Bây giờ quan hệ của chú... Chú và Tiểu Triệt cháu cũng biết rồi đó, quan hệ của hai cha con chú bây giờ không được tốt, thế nên chú muốn... ”

Nhạc Thính Phong ngắt lời hắn: “Quan hệ của hai cha con chú thế nào, cháu nghĩ cháu không hiểu rõ bằng chú. Còn về việc tại sao lại trở nên như thế, cháu cảm thấy chú nên tìm nguyên nhân trên chính bản thân mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.