Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1655: Chương 1655: Chúng tôi chấp nhật bất cứ xử phạt nào




“Có lẽ chính là vì sự lơ là của tôi, tôi không chăm sóc tâm trạng của nó, mới khiến tính cách của nó có thiếu hụt. Đây là trách nhiệm không thể né tránh của người làm mẹ như tôi. Nếu Tiểu Phàm có lỗi, vậy người làm mẹ như tôi, càng có lỗi hơn. Tôi xin lỗi tất cả thầy cô và các bạn học ở trường.”

Dư Mộng Nhân nói chuyện vô cùng chân thành, có thể nói là lời lẽ hoàn toàn là chân tình thật ý. Lại khiến ba người có mặt đều cảm thấy không biết nên nói gì thì được.

Thầy thể dục và Cô Tống đều nhìn về phía hiệu phó. Cấp bậc họ thấp, lúc này, phải xem hiệu phó nói thế nào.

Hiệu phó cảm thấy mẹ của Dư Viễn Phàm này thật sự cũng là không dễ dàng gì, ông thở dài nói: “Cô nói đúng, đã chuyển tới trường chúng tôi, vậy nhà trường cũng thật sự là có trách nhiệm, không vứt bỏ bất cứ đứa trẻ nào, chỉ cần nó có thể thành tâm hối cải…”

Dư Mộng Nhân vừa nghe là biết, việc này sắp thành rồi, cô ta vội nói: “Tôi bảo Tiểu Phàm viết một bản kiểm điểm. Nếu… các thầy đồng ý, tôi chịu đi cùng với Tiểu Phàm, đến mỗi lớp xin lỗi, sơ suất của nó, là lỗi của người làm mẹ như tôi… tôi nguyện cùng nó gánh vác,.”

Dư Mộng Nhân xoay đầu kéo Dư Viễn Phàm tới trước mặt, “Bất cứ xử phạt nào của nhà trường, chúng tôi đều chấp nhận, tuyệt đối sẽ không phản bác, chỉ cần nhà trường có thể để nó tiếp tục học ở đây, nhờ cả vào các thầy rồi.”

Dư Mộng Nhân nói xong kéo Dư Viễn Phàm cùng khom người. Bất luận là lời nói của cô ta, hay là cử chỉ, đều khiến người ta vô cùng có thiện cảm. Hơn nữa cô ta thật sự là vô cùng nghiêm cẩn, vô cùng có thành ý, khiến người ta cảm thấy, nếu tiếp tục làm khó cô ta, thật sự hơi không nên.

Ba thầy cô từng gặp muôn vàn phụ huynh, nhưng họ không thể không thừa nhận, người giống như Dư Mộng Nhân, thật sự là rất dễ khiến người ta mềm lòng.

Dù cô ta không cố gắng tạo sự thương cảm, nhưng cô ta không giúp con trai rửa tội danh, không nghi ngờ quyết định của nhà trường, cùng với con tranh gánh vác tất cả lỗi lầm, người phụ nữ như vậy, thật sự rất dễ khiến người ta nảy sinh thông cảm. Còn muốn cùng con trai đi xin lỗi từng lớp một, đây thật sự không phải quyết định mà người bình thường có thể làm ra.

Việc này còn lợi hại hơn việc thông báo phê bình trong đại hội toàn khoá thứ hai.

Hiệu phó gật đầu: “Thành ý của cô Dư ban giám hiệu chúng tôi cũng cảm nhận được, đối với việc học sinh làm sai, chúng tôi thật sự là muốn cho cậu ấy một cơ hội sửa đổi chính mình.”

Dư Mộng Nhân lập tức tuôn trào cảm kích lên trên mặt, cô ta vội nói: “Tiểu Phàm, mau, nào, cảm ơn hiệu phó, cảm ơn thầy, cảm ơn Cô Tống…”

Dư Viễn Phàm cúi người nói: “Cảm ơn thầy hiệu phó, thầy thể dục, Cô Tống. Cảm ơn mọi người đã cho con cơ hội lần này, từ nay về sau con nhất định sẽ chịu khó học tập, thay đổi triệt để.”

Thầy thể dục nói: “Chúng tôi sau này có thể phải xem biểu hiện của em.”

Tay của Dư Viễn Phàm hơi nắm thành nắm đấm, nhưng lại vô cùng cung kính nói: “Vâng… sau này thầy có thể xem biểu hiện của em.”

Hiệu phó nói với Cô Tống: “Cô Tống lời xin lỗi này, bắt đầu từ lớp các cô trước đi. Cô là chủ nhiệm lớp của Dư Viễn Phàm, cũng là người phải chịu trách nhiệm nhất định. Chiều nay cô không có tiết, đưa họ đi một lượt đi.”

Cô Tống không tình nguyện lắm, cô có trách nhiệm gì, Dư Viễn Phàm hôm qua mới chuyển tới nhưng đã như vậy rồi. Cô cũng không có cách nào, gật đầu: “Được… tôi đưa họ đi.”

Cô nói với Dư Mộng Nhân và Dư Viễn Phàm: “Hai người đi theo tôi đi, lần này, bắt đầu từ lớp chúng ta trước…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.