Chương 17THIẾU GIA TỚI RỒI
Ông chủ trừng mắt: “Cậu... cậu... cậu rốt cuộc là ai?”
Chàng trai khinh thường nói: “Tần Hàn Thực, ông hẳn là nghe qua cái tên này rồi chứ?”
Thời điểm anh nói ra tên mình, vẻ mặt mang theo ý tứ vô cùng bừa bãi, so với vẻ mặt ôn hoà thanh quý trước mặt Nhiếp Thu Sính khi nãy là hoàn toàn bất đồng, mang theo một vẻ huênh hoang không nhỏ.
Hai chân ông chủ kia đã mềm nhũn: “Thiếu gia... Thiếu gia, tôi... tôi... là tôi có mắt như mù, xin thiếu gia tha thứ cho tôi một lần, tôi thề từ nay về sau sẽ không bao giờ dám... mắt chó nhìn người thấp nữa.”
Tần Hàn Thực – cái tên này ông ta đâu phải chỉ nghe qua, quả thực là nghe rất nhiều lần rồi.
Tam thiếu gia Tần gia – gia chủ tương lai của Khánh Phong Trai – sinh ra trong ngày Tết Hàn Thực nên được gọi là Tần Hàn Thực.
Tần Hàn Thực phất phất tay, sắc mặc không kiên nhẫn, hoàn toàn không muốn nói thêm lời thừa thãi nào với ông ta: “Không cần nói gì nữa, thu thập đồ đạc của ông đi, ông có thể đi được rồi đó.”
Hai chân ông chủ kia run run, kiên trì nói: “Thiếu gia... Tốt xấu gì thì tôi cũng lão nhân làm việc nhiều năm qua ở Khánh Phong Trai, không có công lao thì cũng coi như có khổ lao, xin người niệm tình tôi ở Khánh Phong Trai...”
Tần Hàn Thực mỉm cười: “Vậy nên ông tính toán ở trước mặt tôi cậy già lên mặt?”
“Không không không, tôi không hề có ý này, tôi chỉ hy vọng thiếu gia có thể cho tôi thêm một cơ hội, tôi cam đoan lần sau....”
Tần Hàn Thực cười cười, cắt lời: “Cho ông cơ hội cũng không ít chứ? Tôi trong tối ngoài sáng cảnh cáo ông vài lần, ông không nghe thấy sao? Danh tiếng của Khánh Phong Trai đều bị ông huỷ hoại, ông còn dám đi theo tôi xin tha thử? Tôi có thể cho ông yên ổn rời đi là đã cho ông mặt mũi lắm rồi, giờ ông còn muốn sao? Hay ông muốn tôi phải cho kiểm tra sổ sách mấy năm gần đây nữa mới là cho cơ hội?”
Tần gia không hề ít nghề, bản thân Tần Hàn Thực cũng yêu thích đồ cổ tranh chữ, đại học cũng học khoa khảo cổ, từ lâu anh đã nói với cha mình, Tần gia có cái gì gì khác anh ta cũng không cần, chỉ cần giao Khánh Phong Trai cho anh là được. Vì thế, phàm là người làm công cho Khánh Phong Trai - từ trên xuống dưới, không ai không biết, Tần Hàn Thực chính là ông chủ tương lai của nơi này.
Tần Hàn Thực sở dĩ từ xa chạy đến thị trấn nhỏ này cũng là để xem phân bộ Khánh Phong Trai thua lỗ liên tục suốt hai năm gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì – cái này, xem như là cải trang vi hành đi.
Kết quả đến giờ là có thể hiểu được, mọi vấn đề đều do ông chủ cửa hàng kia, mắt chó không thấy núi Thái Sơn, một người làm ăn mà điều cơ bản nhất là chữ tín cũng từ bỏ, cứ thế hãm hại người khác, không sợ lúc ấy người ta bán đồ cho lão, về sau biết được sự thật chắc chắn sẽ không quay lại, không ai ngu ngốc đến nỗi biết bị hãm hại một lần mà còn quay lại lần thứ hai.
Chưa kể thị trấn này lớn như thế, danh tiếng cửa hàng đều là nhờ người ta truyền miệng, thời gian lâu dần, sinh ý buôn bán của cửa hàng sẽ tự nhiên càng kém.
Mồ hôi lạnh của ông chủ cửa hàng không ngừng chảy ra, nếu thật sự kiểm tra sổ sách, những việc ông ta động tay động chân trước kia....
Ông ta liếc mắt nhìn trộm một cái, Tần Hàn Thực tuy rằng tuổi đời còn trẻ nhưng cũng không khiến người ta khinh thường.
Không những thế, cậu ta còn từ nơi cách đây rất xa để tới thị trấn nhỏ này cải trang vi hành, ắt hẳn nguyên do là vì ông ta – xem ra lần này bản thân ông ta không thể thoát được một kiếp.
Nếu ương bướng cãi đến cùng, một khi Tần Hàn Thực điều tra rõ các khoản thu chi trong sổ, biết chuyện ông ta nuốt riêng gì đó, không chừng sẽ khiến ông ta phải ngồi ăn cơm tù.
Ông chủ cân nhắc một lúc rồi nói: “Đa tạ... Thiếu gia khai ân.”
“Ông cũng không cần ghen ghét tôi, có trách thì trách chính bản thân ông vì tham lợi ích mà đem điều cơ bản nhất của người làm ăn quên hết thảy.”
Ông chủ nọ chỉ có thể gật đầu, không dám nhiều lời.
Tần Hàn Thực không nói nhiều cùng ông ta nữa: “Mang cái bát sứ lúc nãy lại đây.”