Tô Ngưng Mi do dự một lúc, úp úp mở mở nói: “Nhưng năm đó... Ba mẹ chị và Nhạc Bằng Trình từng ký hợp đồng, chị sợ...”
Năm xưa ba chồng cô, cắn răng đuổi con trai mình ra khỏi nhà, cũng như lấy đi nửa cái mạng của ông.
Lo lắng Tô Ngưng Mi sẽ tái hôn, sau đó thông đồng với người chồng sau, thôn tính gia sản Nhạc gia.
Thế nên trước khi chết đã ép Tô Ngưng Mi ký một thỏa thuận, nếu trước khi Nhạc Thính Phong trưởng thành tiếp quản Nhạc gia, cô ly hôn, vậy con trai ông có thể trở về.
Đây xem như ép Tô Ngưng Mi ký, quả là ức hiếp người quá mà.
Nhưng lúc đó Tô Ngưng Mi đã yếu lòng, vì ông đã nằm trên giường bệnh, sắp chết rồi, hơn nữa lúc đó cô thật sự không muốn tái giá, nên đã đồng ý.
Nhưng bây giờ, nghĩ lại, đúng là hối hận.
Nhiếp Thu Sính đã thầm mắng Nhạc gia một trận, quá ác độc mà, trên đời này sao lại có nhiều người cực phẩm như thế.
“Hợp đồng, có gì đáng lo chứ, cả quá trình việc này, đều là Nhạc gia bất nhân, sao chị lại lo lắng nhiều thế. Ba mẹ Nhạc Bằng Trình cũng chẳng phải tốt lành gì, rõ ràng biết con trai mình có tình nhân, còn bảo hắn kết hôn với chị, đây chẳng phải là hôn nhân lừa dối sao? Ông ấy đã chết rồi, hợp đồng này đương nhiên không tính nữa, chỉ cần chị đồng ý em cảm thấy tất cả đều không thành vấn đề.
Tiếng mưa rào rào ngoài cửa, ngược lại khiến Tô Ngưng Mi vốn có chút nôn nóng, càng ngày càng bình tĩnh.
Những lời Nhiếp Thu Sính nói, cô đều ghi khắc vào lòng.
Cô nói: “Tiểu Ái, cảm ơn em, chị sẽ suy nghĩ lại về việc này.”
Nhiếp Thu Sính biết chị ấy đã nghe thấu những điều cô nói, nên không nói nữa, chuyển sang hỏi Tô Ngưng Mi: “Bây giờ trong nhà có gì ăn không?”
“Có, buổi sáng thư ký của anh em đã đưa đến rất nhiều đồ ăn, trước khi hết bão, chắc vẫn đủ.”
“Vậy tốt, chị ở đó nếu có cần gì, nhất định phải nói với anh em.”
“Chị biết, an tâm đi.”
Hai người nói thêm một lúc nữa, Du Dực ở bên kia giục Nhiếp Thu Sính, bảo cô cúp máy phải nghỉ ngơi rồi.
Nhiếp Thu Sính cúp điện thoại nhưng cũng không cam lòng lắm.
Tô Ngưng Mi đặt ống nghe xuống, ôm lấy chân cuộn tròn trên sofa, trong đầu cô đều là những lời hôm nay Nhiếp Thu Sính đã nói.
Không biết có phải vì cô đã động lòng với Hạ An Lan, hay do cuộc nói chuyện với Nhiếp Thu Sính, khiến cô sáng tỏ thông suốt, bây giờ trong lòng Tô Ngưng Mi đã không từ chối việc ly hôn nữa.
Cô đem những năm qua, sau khi ly thân từng ngày từng ngày trải qua như thế nào đều nhớ lại một lượt, những năm qua cô đã sống những ngày tháng thế nào.
Không có một ngày vui vẻ, dù cho cười, cũng không phải thật sự vui vẻ.
Những ngày tháng này, cô sống vô vị như thế, lẽ nào phải tiếp tục sống như thế sao?
Dựa vào cái gì, cô phải sống những ngày tháng như thế, Nhạc Bằng Trình và con tiện nhân đó, lại có thể ra nước ngoài vui vẻ với nhau, tại sao cô phải để họ sống tốt như thế, tại sao cô không thể báo thù?
Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm kinh người, khiến tim của Tô Ngưng Mi đập nhanh liên hồi.
Tô Ngưng Mi cắn răng, cô cũng nên sống cho chính mình.
Trước đây là do cô nghĩ không thông, sau này, cô không thể cứ mơ mơ hồ hồ sống mãi như thế.
Dù không phải vì Hạ An Lan, cô cũng không thể lãng phí cuộc sống của mình như vậy.
...
Buổi trưa, Hạ An Lan không về, Tô Ngưng Mi không biết bây giờ anh đang ở đâu, nhưng lại biết, nhất định anh đang ở chỗ nguy hiểm nhất của cả thành phố.
Cô muốn gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm anh, nhưng lại cảm thấy như thế hình như không được hay lắm, có thể sẽ khiến anh hiểu lầm.
Thế nên, cô cũng chỉ có thể lo lắng suông.