Du Dực nghi hoặc: “Anh trai nhỏ nào kia?”
Thanh Ti sốt ruột nói: “Chính là anh trai nhỏ lúc trước đã cứu con đó ba, ba mau thả con xuống... Chúng ta mau đi tìm anh trai nhỏ đi ba...”
Du Dực sửng sốt, anh trai nhỏ – không lẽ là cậu bé đã cứu Thanh Ti ở trung tâm thương mại lúc trước ư, sao cậu ta có thể ở đây được chứ?
Anh thả Thanh Ti xuống: “Thanh Ti, con nhìn rõ chứ?”
“Vâng, con nhìn rõ mà, con thật sự nhìn thấy mà...” Thanh Ti nhón chân muốn xuyên qua đám đông để đi tìm anh trai nhỏ. Nhưng đám đông người chạy tới chạy lui kia đã cản trở tầm mắt của cô bé: “Ba, chúng ta nhanh đi qua xem có thể tìm được anh trai nhỏ không đi ba...”
Thanh Ti lôi kéo Du Dực muốn len vào đám đông kia, nhưng dòng người chen lấn xô đẩy quá nhiều, không bao lâu sau bàn tay nhỏ bé của Thanh Ti đã tuột khỏi tay Du Dực. Lòng Du Dực vô cùng căng thẳng, lập tức nói: “Thanh Ti, lại đây với ba, đừng chạy, quay lại đây...”
“Ba, anh trai nhỏ ở ngay bên kia thôi, con qua nhìn một chút rồi sẽ quay lại ngay.”
Dáng người Thanh Ti nhỏ bé, gần như trong chốc lát đã tiến vào trong đám đông rồi hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng. Du Dực vội vàng hô to: “Thanh Ti, Thanh Ti... Ở đây đông người, con đừng chạy loạn nữa... Thanh Ti... Thanh Ti...”
Nhưng động tác của anh lại không linh hoạt như Thanh Ti, anh muốn xuyên qua đám người để đuổi theo cô bé nhưng lại không thể nào đuổi kịp. Anh lo lắng đến nỗi đổ mồ hôi toàn thân, nơi này đông người như thế, trẻ con rất dễ bị lạc, nếu vạn nhất Thanh Ti gặp phải chuyện không may thì anh phải lấy cái chết để tạ tội mới được.
Thanh Ti tìm một hồi lâu cũng không thấy bóng dáng của anh trai nhỏ đã cứu cô bé lúc trước, cô bé tiếc nuối không thôi: “Chẳng lẽ... Mình nhìn nhầm rồi sao?”
Bỗng nhiên, trước mắt cô bé tối sầm xuống, có hai người đứng trước mặt cô bé: “Em gái nhỏ, em tìm ai vậy?”
Giọng nói kia khiến Thanh Ti vô cùng không thoải mái, cô bé lập tức lui về phía sau hai bước: “Em tìm anh trai em.”
“Anh cũng giống anh trai em này, đi nào, anh dẫn em đi ăn nhé.”
Thanh Ti lắc đầu: “Không cần...” Nói xong cô bé quay đầu muốn bỏ chạy, nhưng chưa chạy được mấy bước thì đã bị người nọ chặn lại: “Nhóc con à, đừng chạy, không phải em muốn đi tìm anh trai sao? Bọn anh cũng có thể chơi cùng em nha...”
Thanh Ti lớn lên vô cùng xinh đẹp khiến hai người kia vừa thấy cô bé liền nổi lên tâm tư nghiêng lệch, cô bé xinh đẹp như thế này nếu bán ra nước ngoài hoặc bán cho nhà giàu trong nước thì sẽ kiếm được bộn tiền, dù sao cũng có một số kẻ giàu có nhưng lại biến thái chỉ thích các cô bé mà không thích phụ nữ trưởng thành. Thanh Ti sợ tới mực mặt mũi trắng bệch, vẫn cố lùi về phía sau. Hai người nọ từng bước từng bước tiến lại gần cô bé: “Đừng náo loạn nữa, ngoan nào, em xem anh trai có kẹo đường cho em này...:
Thanh Ti kêu lớn: “Ba... Con ở đây, ba ơi...”
Bỗng nhiên trán cô bé tê rần khiến cô bé phải “Ôi” lên một tiếng, Thanh Ti quay đầu nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt cô bé dừng lại tại một chỗ, trông thấy người nọ, vẻ mặt hoảng sợ của Thanh Ti liền bị niềm vui sướng thay thế, cô bé vui vẻ kêu lên: “Anh, đúng là anh rồi! Em biết em không nhìn nhầm mà!!!”
Trong màn đêm, cậu bé cao ngạo mà lạnh lùng, hai tay nhét túi quần đang đứng cách đó vài bước, mọi ánh trăng trên bầu trời dường như đều dừng trên người cậu khiến cậu mang một vẻ đẹp hoàn toàn khác thường đồng thời cũng khiến người khác không dám coi nhẹ cậu.
Cậu bé nghiêng đầu nhìn Thanh Ti, khoé môi mang theo ý cười: “Nhóc con, tại sao mỗi lần gặp em đều là lúc em bị người ta lừa gạt vậy nhỉ?”
Thanh Ti day day cái trán vẫn còn đang nhức nhối sau cú ném vừa rồi, cô bé cố gắng ngẫm nghĩ, còn thật sự nói: “Có lẽ đại khái là do... Bọn họ thấy em quá đỗi xinh đẹp chăng?”
Cậu bé bước tới, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt cô bé: “Ái chà, không ngờ da mặt em cũng dày quá đi...”