Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 348: Chương 348: Cô ta thích lão đại của chúng ta?




Cô ta vô ý thức cao giọng, quát lên: “Tôi đã nói gì? Tôi có nói gì sao? Gì mà tôi thân thiết với anh ấy, cô đừng từ sáng đến tối chỉ biết nói nhảm!”

Giọng cô ta sắc bén dị thường, đột nhiên đứng lên, đẩy ghế về sau rồi xoay người chạy ra khỏi văn phòng.

Những người vốn đang ồn ào nói chuyện trong văn phòng, lúc này đều dừng lại.

Bà chị bị quát hừ một tiếng: “Nhìn thấy chưa, thẹn quá hóa giận đó. Trước đây ỷ nhà mình có chút địa vị thì luôn làm ra vẻ ta đây trong cục, suốt ngày ở trước mặt tôi nói Sở Trưởng Du thế này thế nọ với cô ta, làm cứ như người ta thích cô ta không bằng, hừ... giờ đây bị đánh vào mặt rồi chứ gì!”

Vương Tề Xuyên nhiều chuyện sáp lại gần: “Chị Vương, cô ấy thích lão Đại chúng ta à?”

“Nếu không cậu thấy thế nào? Tôi nói cho cậu biết, cô ta... “

  ...

Sau khi Du Dực rời khỏi cục liền đi thẳng đến phủ Tổng Thống, tiếp nhận sự bổ nhiệm trực tiếp từ phía Tổng Thống.

Nếu là người khác chắc họ sẽ cảm thấy vô cùng vinh dự, nhưng từ đầu đến cuối Du Dực đều tỏ ra chuyện này hình như không hề liên quan đến anh.

Khi Du Dực thi tốt nghiệp, anh đã báo danh vào trường quân đội, lúc đó anh chọn như thế không phải vì anh muốn hướng theo cuộc sống quân đội mà anh chỉ muốn rời xa ngôi nhà kia một chút. Trong trường quản lý theo hướng quân sự hóa, vô cùng nghiêm khắc. Sau khi tốt nghiêp có thể không cần phải về nhà vào công ty làm việc. Đối với Du Dực mà nói, đó là cục diện tốt nhất.

Bởi vì trong trường quân đội anh đạt thành tích xuất sắc nên chưa tốt nghiệp đã được Cục Trưởng Ngụy lựa chọn đặc cách tiến vào cục tình báo.

Đây là một bộ phận vô cùng thần bí, trực thuộc Bộ Quốc Phòng, nhưng lại do Tổng Thống trực tiếp lãnh đạo. Cục của họ không hề có một biển hiệu chính thức, tất cả những người vào cục đều bị kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.

Những người có thể tiến vào cũng chẳng phải là người bình thường, tất cả bọn họ đều có một thân phận rất đại chúng.

Mấy năm trước anh vẫn luôn bí ẩn, chỉ có mã số không có tên, trực thuộc tình báo, không cần phải tiếp xúc với những người khác trong cục.

Sau này các nhiệm vụ anh làm đều hoàn thành quá xuất sắc, được thăng làm Sở Trưởng, nên mới bắt đầu ra vào trong cục, nhiệm vụ cũng không dày đặc như lúc trước.

Đến Phủ Tổng Thống, đợi khoảng 15 phút mới gặp được Tổng Thống vừa mới họp xong.

Họ gặp Tổng Thống cũng không quá khó nên cũng không cần phải rụt rè.

Tổng Thống giao thư nhậm chức cho Du Dực, nghiêm túc nói với anh: “Tiểu Du, tôi rất tin tưởng và xem trọng cậu. Cậu trẻ tuổi và quyết đoán, tôi giao mắt và tai của tôi cho cậu, hy vọng cậu có thể làm tốt hơn Cục Trưởng Ngụy.

Du Dực gật đầu: “Vâng, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm hết sức mình.”

Du Dực biết cục của họ số lượng nhân viên không nhiều, nhưng các cơ quan tình báo nhỏ trực thuộc như một mạng nhện, đan kết chằng chịt với nhau. Đây không phải là một công việc nhẹ nhàng.

Bỗng nhiên anh thấy hơi hối hận, nhưng anh cũng biết đã vào đây thì sẽ không có chỗ cho anh từ chối.

Anh biết quá nhiều chuyện, làm gì có chuyện muốn từ chức là từ chức.

Chắc chỉ cần anh không phạm phải sai lầm gì quá lớn, chỉ cần anh không bị ám sát, thì anh có thể ngồi trên vị trí này thẳng đến khi nghỉ hưu như Cục Trưởng Ngụy.

Tổng Thống rất bận, ông chỉ nói với họ vài câu, chỉ đạo nhiệm vụ tiếp theo rồi tiếp tục tham dự cuộc họp mới.

Du Dực và Cục Trưởng Ngụy ra khỏi Dinh thự.

Sau khi rời khỏi, Cục Trưởng Ngụy thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng có thể chịu được đến lúc nghỉ hưu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.