Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1609: Chương 1609: Con cháu mình ngay trước mặt mà chẳng thể nhận nhau




Đứa trẻ chỉ chừng ấy tuổi, vậy mà trước mặt một kẻ lớn gấp mấy lần mình vẫn có dũng khí đứng ra giúp đỡ một người xa lạ chưa từng gặp… một đứa trẻ như thế, quả thực là xuất sắc.

Tâm tình bà Lộ vô cùng phức tạp, đứa trẻ như thế này mà lại chẳng thể bước vào nhà họ Lộ hay sao?

Dư Viễn Phàm đưa tay nâng bà Lộ dậy: “Bà ơi, bà có ổn không ạ?”

Ánh mắt của bà Lộ nhìn chằm chằm vào Dư Viễn Phàm: “Tốt… Tốt lắm…”

“Để cháu đỡ bà đi qua bên kia một chút nhé. Bà đi dạo phố một mình sao?” Dư Viễn Phàm đưa bà tới chiếc ghế băng gần đó ngồi xuống.

Bà Lộ nói: “Không phải, bà đang đợi con trai bà…”

Bà biết đứa cháu này của mình chắc chắn không thể nhận ngay lập tức được, chỉ cần ông lão ở nhà chưa đồng ý, người khác có nói cái gì cũng coi như không.

Dư Viễn Phàm cười nói: “Bà nói thế là được, nếu bà không có việc gì thì cứ ở chỗ này nghỉ ngơi một chút nhé, chờ con trai bà quay lại, cháu có việc phải đi rồi.”

Bà Lộ gọi Dư Viễn Phàm lại: “Này cậu bé… không lẽ cháu cũng đi dạo phố một mình sao?”

Dư Viễn Phàm cười gật đầu: “Dạ vâng, đúng ạ, ngày mai cháu đi học, giờ đang muốn mua chút đồ dùng thôi. Bà ơi, bà giữ gìn sức khỏe nhé, cháu đi đây.”

Nói xong, cậu vẫy tay chào bà Lộ rồi rời đi.

Vừa xoay người, trên mặt cậu lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.

Dư Viễn Phàm đi chưa được bao lâu, Lộ Hướng Đông đã trở lại, than phiền với bà Lộ rằng: “Mẹ à, mẹ không tưởng tượng được lúc nãy WC đông người tới mức nào đâu… Để mẹ phải chờ lâu rồi.”

Giờ phút này, bà Lộ không thể nghe lọt thứ gì vào tai, bà nói: “Không sao… Con… Vừa rồi me… Mẹ vừa gặp… Tiểu Phàm… nó…”

Lộ Hướng Đông làm bộ kinh ngạc: “Cái gì? Tiểu Phàm ư?”

“Đúng vậy, chính là Tiểu Phàm, vừa rồi mẹ vừa gặp nó… So với trong ảnh con đưa cho mẹ xem, thật là giống nhau như đúc.”

Vẻ mặt Lộ Hướng Đông nghi hoặc: “Làm sao có thể… Nó làm sao có thể đến đây, bình thường từ trước đến nay nó đều ở nhà chăm sóc cho mẹ nó mà..”

Bà Lộ thở dài: “Nó nói là ngày mai đi học rồi, nên muốn đến mua vài món đồ dùng học tập.”

Lộ Hướng Đông đau đầu: “Ngày mai đi học ư, vậy thì… Đúng là Tiểu Phàm rồi, nó đi đâu rồi mẹ?”

Tâm tình bà Lộ bây giờ cực kỳ phức tạp: “Vừa mới đi rồi…”

Lộ Hướng Đông cố tình nói: “Con vốn đang tính là sẽ tìm thời gian cho mẹ và thằng bé gặp mặt. Vậy mà không ngờ rằng hai người lại bất ngờ gặp mặt như thế này. Xem ra, mẹ và nó thật sự là có duyên đó.”

“Đúng vậy, đứa nhỏ này với mẹ đúng là có duyên phận. Vừa rồi còn muốn cảm ơn nó mới phải…”

Lộ Hướng Đông làm bộ khó hiểu: “Cảm ơn? Vừa rồi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao mẹ?”

Bà Lộ liền đem chuyên vừa phát sinh kể lại một lượt cho Lộ Hướng Đông, hắn vừa nghe, lập tức vẻ mặt lộ ra kiêu ngạo, nói: “Mẹ à, người xem xem cháu trai mẹ có xuất sắc không. Năm đó nếu con có gặp sự tình như vậy, căn bản là cũng chẳng dám mở miệng ra đâu.”

Nói xong rồi, hắn chần chừ một lúc rồi hỏi: “Mẹ… Vừa rồi mẹ không nói với Tiểu Phàm rằng mẹ là bà nội nó đó chứ?”

“Haizzz…” Bà Lộ lắc đầu, thở dài.

Lộ Hướng Đông vẻ mặt buồn bực nói: “Nhà người ta muốn có con cháu ưu tú như vậy mà cầu còn không được. Mẹ nói xem, chúng ta rõ ràng là có, vậy mà lại chẳng thể nhận nhau.”

Bà Lộ biết hắn oán hận ông bạn già của mình: “Chuyện này con cũng đừng trách ba con, ông ấy có suy nghĩ của ông ấy…”

“Con không có oán giận, tính tình của ba con thế nào chúng ta đều biết. Con cũng chỉ là tự nói với mình thôi, chẳng qua… Mẹ, mẹ có cơ hội thì hãy khuyên nhủ ba đi. Tiểu Phàm là đứa trẻ tốt, nếu không thể nhận tổ quy tông, chẳng phải là tổn thất cho nhà chúng ta hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.