Nhiếp Thu Sính còn chưa đặt muôi xuống, đã thấy bên cạnh lẳng lặng đưa bát qua.
Cô ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt Du Dực, trên mặt anh mang vẻ mỉm cười, đôi mắt hoa đào kia dường như có thể hút cả người vào trong đó.
Nhiếp Thu Sính vội vàng cúi đầu xuống, nhận lấy cái bát, múc nhanh thêm một bát nữa, đặt tới trước mặt anh.
Bữa cơm này, có lẽ chỉ có Thanh Ti là ăn ngon nhất, đặt đũa xuống thì bụng đã tròn xoe.
Nó nhìn Nhiếp Thu Sính, lại nhìn Du Dực, hai người một thì đỏ mặt, một thì nghiêm trang, nó cười hi hí: “Chú Du, mẹ, con ăn xong rồi ạ.”
Nhiếp Thu Sính vội đặt đũa xuống: “A... ăn xong rồi à, vậy... vậy con đi học đi.”
Du Dực nói với Thanh Ti: “Thanh Ti, chờ một chút, chú đi rửa bát đũa, xong chúng ta đi.”
“Vâng.”
Nhiếp Thu Sính hấp tấp nói: “Cứ để em làm cho.”
Du Dực liếc cô một cái, Nhiếp Thu Sính lập tức không nói nữa...
Anh thu dọn bát đũa trên bàn rất nhanh, bê vào phòng bếp.
Thanh Ti ở bên ngoài nói với Nhiếp Thu sính: “Mẹ, chú Du lợi hại thật.”
Cô hỏi lại: “Vậy con nói xem lợi hại như thế nào?
Thanh Ti ngẩng đầu, vẻ mặt tự hào nói: “Mọi thứ đều lợi hại, chú Du là người giỏi nhất mà con gặp.”
Nhiếp Thu Sính hơi nhíu mày, định nói một câu, nhưng thấy Thanh Ti tự hào như vậy, thích thú như vậy, cô lại nghĩ, thôi, không nên đả kích Thanh Ti thì hơn..
Thanh Ti yêu quý Du Dực, để cho nó gần gũi với anh đi, có lẽ... cũng chỉ là trong khoảng thời gian này mà thôi.
...
Du Dực thu dọn xong liền đưa Thanh Ti đi học, xuống dưới lầu vừa vặn gặp viện trưởng huyện pháp viện, ông ấy nói với Du Dực: “Chú em, việc kiện cáo mà cậu nhờ đã gần ổn rồi, khoảng chừng qua mấy ngày có thể phát lệnh triệu tập bị cáo.”
Anh gật đầu một cái: “Vâng, cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo đừng khách sáo, đây là việc nhỏ, khi nào tới thời gian mở phiên tòa tôi sẽ báo tin cho cậu.”
“Vâng, vậy tôi đưa con đi học trước.”
“Ừ, hẹn gặp lại.”
...
Đưa Thanh Ti đi học xong, Du Dực lại đi chợ một chuyến, anh không cho Nhiếp Thu Sính nấu cơm, vậy... dù sao cũng phải có người làm chứ?
Có điều, Du Dực cứ nghĩ nấu ăn rất đơn giản nhưng sau khi thử được hai ngày, anh liền tự động bỏ cuộc.
Vì vậy, mỗi bữa ăn, anh đều mua ở bên ngoài, dù Nhiếp Thu Sính không đồng ý cũng không được, anh nghiêm cấm cô vào phòng bếp đụng nước lạnh.
Cuộc sống trong nhà vẫn vô cùng ấm áp như trước, người của Diệp gia phái đi còn chưa tìm tới, Thanh Ti ở trường học cũng thích ứng rất tốt, còn vui vẻ hơn trước, không có ai cười nhạo nó không có ba, không có ai bắt nạt nó, dù thật sự có bạn học dám bắt nạt nó, không cần nó làm gì, Sở Yêu đã chạy tới dạy dỗ trước.
Sở Yêu vẫn không chịu hết hy vọng với Thanh Ti, chỉ cần Du Dực không có ở đây, cậu đều tranh thủ thời gian chạy tới trước mặt Thanh Ti, cho dù Thanh Ti không để ý tới cậu cũng không sao.
Gần đây có rất nhiều bạn học hỏi Thanh Ti, người hay tới đưa đón nó đi học có phải ba của nó hay không.
Ánh mắt Thanh Ti lấp lánh, nó muốn nói đúng, nhưng mà... hiện giờ chú Du vẫn chưa phải là ba nó.
Buổi chiều, Du Dực tới đón Thanh Ti, nó không hào hứng mà cứ ỉu xìu xìu.
“Có gì không vui sao, nói với chú, hay là có người bắt nạt con.”
Thanh Ti lắc đầu, khẽ gọi: “Chú...”
Du Dực ôm lấy nó: “Làm sao vậy?”
“Sau này... ở bên ngoài...”
“Đừng sợ, có gì chú cũng đều sẽ chống đỡ cho con.”
Thanh Ti cúi đầu nhỏ giọng nói: “Con... về sau ở bên ngoài, con có thể gọi chú là ba không?”