“Cô giáo Tôn còn nói nếu như con không xin lỗi Chu Giai Oánh, con sẽ vẫn phải đứng bên ngoài, lúc nào con xin lỗi thì sẽ được đi vào...”
Phía dưới có một cậu bé nói: “Đúng thế ạ, Chu Giai Oánh mách lẻo với cô giáo, Thanh Ti đứng mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nó cũng báo với cô, sau đó cô lại chạy đến mắng Thanh Ti...”
Chu Giai Oánh cắn răng phản bác một câu: “Con không có....”
“Không có sao? Chúng con đều nghe thấy cả, cô giáo Tôn mắng Thanh Ti rất to, chúng con nhìn đều sợ hãi.”
“Con cũng nghe được, cậu tan học liền chạy ra hành lang, thậm chí tan lớp cũng không cho Thanh Ti nghỉ ngơi, nhà vệ sinh cũng không cho cậu ấy đi, cậu xấu nhất...”
“Đúng thế là, côđã nói không cho Thanh Ti vào lớp trong giờ học, lại không nói không cho cậu ấy hoạt động tự do vào giờ tan học, cậu thực sự rất đáng ghét.”
Chu Giai Oánh ở trong lớp quan hệ với bạn bè vốn không tốt, bởi vì trong lớp hầu như mỗi người đều bị câu ta mách lẻo với giáo viên chủ nhiệm rồi, ai ngủ trong giờ học, ăn cái gì, thì thầm với nhau, đọc truyện bla...bla...
Thời gian lâu dài, dĩ nhiên là tất cả mọi người không thích.
Dù sao, bất kể là người già hay trẻ nhỏ đều không thích cái người mà bình thường thì chơi với bạn, nhưng sau lưng lại thầm đâm bạn một dao.
Chu Giai Oánh bị một đám học sinh công kích, sắc mặt nó tái nhợt, há mồm ra khóc: “Các cậu... các cậu đều bắt nạt tớ... Tớ muốn đi...”
“Đi đi, cậu lại muốn đi mách cô chứ gì, ngoài mách cô ra cậu còn có thể làm gì khác sao?”
“Cậu còn khóc, còn chưa làm gì cậu, cậu liền khóc, cứ như mình mới là người bị bắt nạt ghê lắm.”
Chu Giai Oánh lập tức ngừng khóc, nước mắt còn treo ở khóe mắt, vẻ mặt ủy khuất, đúng như bạn nó vừa nói, cứ như nó mới là người bị hại.
Lời nói của Thanh Ti cùng lời nói của mấy đứa bé khác, cuối cùng cũng tái hiện toàn bộ sự việc.
Du Dực càng nghe càng tức giận, chẳng trách Thanh Ti trông thấy anh lại khóc thảm như vậy, anh không ngờ một người phải làm tấm gương về sự thật thà, lại dùng thủ đoạn tồi tệ tới trừng phạt học sinh, thậm chí ngay cả đúng sai cũng không hỏi đã nghe và tin theo, càng không ngờ một bé gái mới 8 tuổi, lại ác độc như vậy.
Không sai, chính là độc ác, cái từ này vốn không nên dùng để nói về trẻ con, Du Dực cảm thấy, anh ngày hôm nay thực sự nhìn thấy sự ác độc của một đứa trẻ.
Thanh Ti nói cái gì sao? Cũng không có.
Chẳng lẽ Thanh Ti nói không đúng sự thật sao? Tình cảm ba con nhà người ta tốt, có liên quan gì tới nó à? Nó quản nhiều như vậy làm gì?
Cũng vì một câu nói căn bản không đáng để ý, nó liền chạy đến mách lẻo với cô giáo, làm hại Thanh Ti bị phạt, đúng là rất độc ác, lúc Thanh Ti bị phạt, nó lại còn đạp thêm một cước, bỏ đá xuống giếng.
Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã xấu xa, chờ khi trưởng thành ai biết sẽ biến thành dạng gì nữa?
Du Dực mắt lạnh nhìn Chu Giai Oánh, châm biếm: “Chu Giai Oánh...”
Chu Giai Oánh bị dọa sợ đến run cầm cập, ghé vào trên bàn khóc liên tục.
Trong phòng học chỉ nghe được mỗi tiếng khóc của nó.
Thế nhưng xung quanh rất nhiều học sinh đều ở đây trợn trắng mắt, làm mặt quỷ, những đứa trẻ ở đây đều đã quen với việc nó khóc nhè rồi.
Có một câu rất đúng, rơi nhiều nước mắt, liền không đáng giá.
Du Dực sẽ không trực tiếp tính sổ với một đứa bé 8 tuổi, anh sẽ tìm ba mẹ nó.
Du Dực xoa mặt Thanh Ti: “Không ấm ức nữa, ba sẽ trút giận cho con, Thanh Ti nhà chúng ta không sai, làm tốt lắm, ba tự hào vì con.”