CÔN KHÔC NỦA, ANH SÊ HÔN EM
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Yến Tùng Nam bỗng dâng lên một nỗi chua xót không thể diễn tả bằng lời.
Nhưng mà trong lòng hắn cũng biết rõ, đây đã là sự thật không ai thay đổi được.
Yến Tùng Nam nhìn Nhiếp Thu Sính, Nhiếp Thu Sính đang nhìn Du Dực. Yến Tùng Nam nhìn Thanh Ti, cô bé đang ngồi trên đùi Du Dực, cười đến sáng lạn.
Yến Tùng Nam cúi đầu, hai mẹ con Nhiếp Thu Sính đã không còn chút tình cảm và hy vọng nào với người chồng, người cha như hắn nữa.
Cuối cùng, nghe chủ tọa tuyên đọc kết quả phán quyết, trong lòng Yến Tùng Nam không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên nuối tiếc.
Hắn tự nói với bản thân, sau này không còn hai mẹ con cô, con đường của hắn sẽ càng dễ đi. Sẽ có một ngày, khi hắn có địa vị cao trong xã hội, đợi hắn trở thành người giàu có, sớm muộn cũng sẽ khiến cho Nhiếp Thu Sính hối hận không kịp.
Luật sư Triệu ở bên cạnh thấy Yến Tùng Nam mặt mày biến sắc, trong lòng thở dài, nhất định là hắn ta thể chấp nhận kết quả này, nhưng lại bị nắm đấm của tên khốn kiếp kia ngăn lại, chỉ có thể chấp nhận.
Luật sư Triệu vỗ vai an ủi Yến Tùng Nam.
Nhiếp Thu Sính nghe chủ tọa tuyên bố phán quyết lập tức có hiệu lực từ ngày hôm nay, yêu cầu Yến Tùng Nam lập tức làm thủ tục ly hôn với cô, quyền nuôi con thuộc về cô. Khoảnh khắc đó, Nhiếp Thu Sính chỉ cảm thấy kích động tới mức toàn thân run rẩy, cổ họng nghẹn lại, vành mắt không nhịn được bắt đầu ửng đỏ.
Rốt cục đã ly hôn rồi, rốt cục cô không cần dẫm lên vết xe đổ của kiếp trước, cô cũng không còn quan hệ gì với Yến Tùng Nam nữa.
Thanh Ti sẽ theo cô, hai mẹ con cô cuối cùng cũng có thể sống cuộc sống của riêng mình rồi.
Lúc sau chủ tọa nói gì, Nhiếp Thu Sính đã không còn nghe thấy nữa, mãi đến khi phiên tòa kết thúc, Thanh Ti nhào tới sà vào lòng cô: “Mę.”
Nhiếp Thu Sính ôm chặt Thanh Ti, cổ họng nghẹn ngào.
Không ai có thể biết lúc này cô kích động thế nào, đã chết đi một lần và được sống lại một lần nữa, có thể đi đến hiện tại Nhiếp Thu Sính quả thực không dám tưởng tượng.
Trong lúc mông lung hai mắt đẫm lệ, cô nhìn thấy Du Dực. Anh đứng trước mặt cô, dịu dàng nhìn cô, giơ tay lên lau đi nước mắt trên khóe mắt cô.
Có lẽ là tâm tình thoải mái, không còn ràng buộc hôn nhân với Yến Tùng Nam, Nhiếp Thu Sính không kiềm chế nữa, trực tiếp nhào vào lòng Du Dực.
Du Dực ngây người, không ngờ Nhiếp Thu Sính sẽ ôm lấy hắn khi đang ở bên ngoài.
Sau khi kinh ngạc, niềm vui sướng tột cùng ập đến, Du Dực ôm chặt Nhiếp Thu Sính: “Sau này, sẽ không có gì có thể ngăn cản anh nữa.”
Du Dực hôn lên trán cô một cái: “Sau này, anh sẽ bảo vệ em và Thanh Ti!”
Cách đó không xa, Yến Tùng Nam và luật sư Triệu trông thấy một màn này, khóe miệng co rút.
Luật sư Triệu nói: “Đôi cẩu nam nữ này, thật
là...”
Yến Tùng Nam nghiến răng, nói: “Sau này, nếu như có cơ hội, tôi tuyệt đối không tha cho bọn họ.”
Luật sư Triệu vỗ vai Yến Tùng Nam: “Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, không cần quá để tâm.”
Yến Tùng Nam miễn cưỡng gật đầu qua loa hai cái, cũng không nói chuyện. Hắn liếc nhìn Nhiếp Thu Sính, trong lòng vang lên một giọng nói, lúc cô ấy khóc thậtđẹp, nước mắt như mưa, xinh đẹp động lòng người.
Nhiếp Thu Sính ở trong lòng Du Dực, khóc một trận, qua một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, cô nhìn Thanh Ti và luật sư Tề ở bên cạnh nhìn cô cười, nhất thời cảm thấy xấu hổ. Cô đỏ mặt, chui ra khỏi lòng Du Dực, buồn bực chính mình không khống chế tốt tâm tình.
Du Dực ôm eo cô, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc nữa, còn khóc nữa, anh sẽ hôn em đấy”
Nhiếp Thu Sính lại càng đỏ mặt, véo anh một cái.
Cô rất sợ Du Dực lại nói ra những lời khác, vội vàng chuyển chủ đề: “Tiếp theo, còn phải làm thủ tục gì nữa không?”