Dư Viễn Phàm nằm trong phòng như xác chết, vẫn là ánh mắt ngây dại, không chút động đậy.
Lời Dư Mộng Nhân nói, thật ra đều nghe thấy rồi, nhưng cậu chính là muốn chạy trốn. Việc xảy ra hôm nay, đã đả kích mạnh Dư Viễn Phàm, khiến cậu không dám đối mặt, không dám nhìn thẳng vào mình, bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Người ở trường đều biết rồi, bất luận nhà trường, xử lý cậu thế nào, chỉ cần hễ cậu bước chân vào trường, tất cả những người nhìn thấy, đều sẽ nói: Chính là người này, hắn chính là người nhìn trộm nhà vệ sinh nữ. Thanh danh của cậu, cả con người cậu đều hết rồi.
Dư Viễn Phàm dường như nghe thấy bên tai, không ngừng có người đang chỉ trích, đang sỉ nhục cậu. Cậu bịt tai lại, cuộn tròn người run rẩy.” Không phải tôi, không phải tôi… tôi không vào nhà vệ sinh nữ, tôi không có…”
Trong miệng của Dư Viễn Phàm, không ngừng lảm nhảm câu này.
Dư Mộng Nhân ở bên ngoài loáng thoáng nghe thấy động tĩnh trong phòng, cô ta vội bò lên, “Tiểu Phàm, con đang làm gì trong phòng? Con nói đi…”
Cô ta dùng lực đánh vào cửa phòng, bên trong hình như truyền tới tiếng khóc. Dư Mộng Nhân có chút sốt ruột, chạy tới gian chứa đồ, cầm lên một chiếc rìu, chém lên cửa.
Cuối cùng chém tan cửa phòng, Dư Mộng Nhân xông vào, nhìn thấy, nằm trên giường, cuộn tròn thành một nắm, run cầm cập, trong miệng không biết đang lảm nhảm cái gì, hình như vô cùng sợ hãi, vẫn đang khóc hu hu.
Đầu Dư Mộng Nhân lại choáng váng một lúc, trong lòng cô ta vốn đã có một luồng ác khí, xông tới bên giường, tóm lấy Dư Viễn Phàm. “Con xem chút tiền đồ đó của con, khóc khóc khóc, mẹ vất vả nuôi con lớn, chính là để con nằm ở đây khóc sao?”
Dư Viễn Phàm cắn răng, khóc tới nước mắt nước mũi đầy mặt, “Mẹ biết cái gì, mẹ căn bản không biết con đã gặp phải chuyện gì?”
Dư Mộng Nhân giận dữ hét lên: “Gặp phải chuyện gì, tất cả mọi chuyện con gặp phải, có thể bằng nỗi nhục mẹ chịu nhiều năm như vậy sao?”
Cô ta nhấc Dư Viễn Phàm lên, chỉ lên cục u sưng đỏ trên đầu mình: “Tự con nhìn xem, con nhìn cho rõ, hôm nay con suýt chút đã không còn mẹ rồi. Lão già Lộ Gia đó, là muốn giết chết mẹ… con phải vào Lộ Gia cho mẹ, con phải cướp hết mọi thứ của Lộ Gia vào tay, không thì, nỗi khổ nhiều năm nay của mẹ đều uổng phí rồi.”
Dư Viễn Phàm khóc hét lên: “Muốn đi thì mẹ đi mà đi, con không muốn đi, con không đi đâu hết, con cũng không đi học nữa, mẹ để con tự sinh tự diệt đi…”
Bốp… một cái bát tai vang rền đánh trên mặt Dư Viễn Phàm.
Cái tát này của Dư Mộng Nhân thật sự mạnh, đầu Dư Viễn Phàm vẹo sang một bên, nửa mặt ngay lập tức đỏ lên, một bàn tay in dấu rõ rệt trên mặt.
“Mẹ nuôi con lớn như vậy, không phải để con tự sinh tự diệt… mẹ mặc kệ con ở trường xảy ra chuyện gì, sáng sớm ngày mai lập tức tới trường, cứ coi như con muốn chết, cũng chết ở trường cho mẹ, đừng chết ở nhà.”
Dư Viễn Phàm bị đánh tới hơi ngẩn ra, ngây ra vài giây, rồi gào khóc.
Dư Mộng Nhân che đi sự bực bội trong mắt, giọng nói dịu dàng trở lại: “Tiểu Phàm, chúng ta sắp thành công rồi, con đã vào trường học rồi, con chỉ cần học tập cho tốt, giẫm nát Lộ Tu Triệt dưới chân. Trường học là nơi nhìn thành tích, chỉ cần học tốt, không có ai có thể coi thường con, giống như trước đây… Mẹ sẽ nghĩ cách để con vào Lộ Gia, mẹ chỉ trông mong vào con.”
Cô ta vỗ vai Dư Viễn Phàm, để cậu nhìn vào cô ta: “Tiểu Phàm, nắm lấy Lộ Gia trong tay… đợi chúng ta có tiền rồi, chuyện gì cũng không cần sợ nữa.”