Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1247: Chương 1247: Con nhà người ta rất ưu tú




Lộ Tu Triệt nghe thấy vậy thì phản ứng đầu tiên là cúi thấp đầu, dùng chân vụng trộm đá Nhạc Thính Phong một cái.

Người anh em, lưu một con đường sống đi, đừng nói nữa.

Ông Lộ kinh ngạc đến mức dĩa trong tay cũng rơi xuống bàn: “Cái gì, lớp 7, vậy hiện tại sao cháu lại lên lớp 8 rồi?”

Nhạc Thính Phong rụt chân lại, tránh khỏi cái đá của Lộ Tu Triệt, bình tĩnh nói: “Trước khi chuyển trường cháu đã thi vượt cấp.”

Cái đĩa trước mặt ông Lộ cũng rơi luôn, ông không biết phải nói gì cho tốt: “Thi… vượt…cấp…”

Nhạc Thính Phong cũng không cảm thấy ngoài ý muốn trước sự kinh ngạc này. Cậu ăn một miếng bít tết, nhíu mày, sau đó buông dao nĩa, nói với nữ giúp việc bên cạnh: “Tôi không thích thịt bò tái, phiền làm chín hơn cho tôi được không, cảm ơn.”

Nữ giúp việc gật đầu: “Vâng.”

Nhạc Thính Phong do dự một chút lại nói: “Mà thôi, không cần làm bít tết nữa, tôi thích ăn thịt nướng, nhờ đầu bếp cắt lát rồi nướng lên cho tôi, cho đủ gia vị trừ hạt tiêu, không cần cho chút hạt tiêu nào.”

Nữ giúp việc: “Vâng.”

Nhạc Thính Phong quay đầu, thấy ông Lộ vẫn nhìn mình thì mỉm cười: “Xem ra chú vẫn không tin.”

Đương nhiên ông Lộ không tin rồi, đến bây giờ ông mới gặp được một đứa trẻ có thể thi vượt cấp sống sờ sờ: “Cháu thật sự đã thi vượt cấp?”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Vâng.”

“Cháu…” Ông Lộ nhìn chằm chằm Nhạc Thính Phong, thật sự muốn biết đầu óc thằng bé này có kết cấu như thế nào, vượt cấp đó nha.

Ông quay đầu nhìn thằng con nhà mình, càng cảm thấy như kim đâm vào lòng.

Vì sao con nhà người ta ưu tú như thế, vượt cấp đó, chuyện này vốn chỉ là trong truyền thuyết thôi.

Vốn dĩ ông Lộ cũng không nghĩ con trai mình kém cỏi, chỉ cảm thấy con thế này cũng tốt rồi, dù sao nhà chẳng thiếu tiền, chỉ cần nó ngoan ngoãn ở trường, không cần gây ra chuyện gì lớn là được.

Đợi nó lớn chút nữa thì cho nó ra nước ngoài, bỏ tiền kiếm một trường đại học, nhảy nhót ở đó vài năm rồi về theo ông tới công ty làm, ông sẽ tự tay dạy nó, thế là xong.

Nhưng mà giờ nhìn thấy Nhạc Thính Phong, ông Lộ cảm thấy tư tưởng của mình rất sai lầm. Con trai phải ưu tú một chút mới tốt, nếu không hiện tại cảm thấy da mặt nóng quá, nhìn nó cũng chẳng thuận mắt chút nào.

Lộ Tu Triệt cắn răng, Nhạc Thính Phong, cậu nói vượt cấp làm gì chứ hả? Vì sao lại khiến ông ấy ý thức được là tôi rất kém cỏi chứ hả?

Chẳng lẽ mọi người không thể vui vẻ ăn cơm với nhau, không nói chuyện học hành sao?

Lộ Tu Triệt dùng dao nhỏ chọc chọc bít tết trên đĩa, trong lòng vô cùng ai oán.

Bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng gọi bên tai: “Tiểu Triệt…”

“A… Sao ạ?” Lộ Tu Triệt ngẩng đầu.

Ông Lộ nổi giận: “A cái gì mà a, con phải học tập Thính Phong, người ta còn ít tuổi hơn con. Con nhìn thành tích học tập của người ta đi, rồi nhìn lại mình xem? Con phải học tập người ta cho tốt có biết không hả?

Lộ Tu Triệt bĩu môi: “Vì sao còn phải học cậu ta, con thế này là tốt rồi.”

Cậu có hơi hối hận vì đã mời Nhạc Thính Phong tới nhà.

Lão ba cậu cho tới bây giờ chưa từng nói như thế này với cậu bao giờ.

Đại khái vì hôm nay ông cảm thấy Nhạc Thính Phong quá ưu tú, hoàn toàn đối lập với cậu, cảm thấy con nhà người ta rất giỏi giang, còn cậu thì… quá kém.

Aizz, chính mình tìm phiền toái cho mình. Đều tại Nhạc Thính Phong, cậu nói thành tích học tập ra làm gì hả?

Ông Lộ vỗ mạnh cái bàn: “Tốt cái gì mà tốt? Chẳng lẽ con định cứ thế mãi à?”

Lộ Tu Triệt chưa từng bị ông già quát răn dạy như thế bao giờ, đương nhiên rất không vui: “Ba thích Nhạc Thính Phong như thế thì bảo cậu ta làm con ba đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.