Nhạc Thính Phong nghe thấy câu này xong suýt nữa thì phì nước bọt, ôi má ơi, anh ta… lại … nói ra câu này mà không biết ngượng mồm?
Cậu không nhịn được quay đi không thèm nhìn Hạ An Lan, quả thật, lão hồ ly này nói có mặt mũi để nói chứ không có mặt mũi nào để nghe.
Mất mặt quá đi, thiếu một tiết học là cậu thấy bất an!
Ai dà, không được rồi, không được rồi! Nhạc Thính Phong cảm thấy mình đã bị sự trơ trẽn vô liêm sỉ của Hạ An Lan làm cho không còn mặt mũi nào gặp ai nữa rồi!
Cô giáo Ngô đứng bên cạnh nghe những lời này, cơ mặt co giật liên tục.
Cô đang thầm hét lên trong bụng, trời ơi, anh ta nói ra những lời đó, cũng không thấy đỏ mặt cắn rứt lương tâm hay sao?
Nếu như con trai anh ta đúng là thiếu một tiết học sẽ thấy bất an, thì chỉ cần đếm số lần trốn tiết trước đây của Nhạc Thính Phong, thì chắc trái tim cậu ta đã không còn đập nữa rồi!
Đây thật sự là chuyện nực cười nhất mà hôm nay cô được nghe, thật là… siêu buồn cười!
Tại sao Hạ An Lan có thể nói ra những lời buồn cười như vậy với một vẻ mặt nghiêm túc thản nhiên đến vậy?
Sở trưởng Lý không hay biết. Ông nhìn thấy Nhạc Thính Phong, vô cùng ngưỡng mộ nói: “Nhìn là biết công tử đây là một học sinh ngoan ngoãn học giỏi, mau đi lên lớp đi, nhất định đừng để ảnh hưởng đến việc học. Từ nay về sau mà gặp chuyện gì, thì cứ tìm chú.”
Bốn chữ “ngoan ngoãn học giỏi” khiến Nhạc Thính Phong suýt nữa thì không nhịn được cười!
Từ khi cậu ra đời tới giờ, bốn chữ này chưa từng có bất cứ liên hệ gì với cậu!
Cậu nghe thấy thôi cũng đã cảm thấy đỏ mặt, ngại ngùng rồi.
Trước đây Nhạc Thính Phong cảm thấy mình rất tệ, nhưng bây giờ cậu đã được chứng kiến sự trơ trẽn vô liêm sỉ của Hạ An Lan, cậu cảm thấy có lẽ mình vẫn là một đứa trẻ không tồi!
Ít nhất là cậu không giống Hạ An Lan ở chỗ, nói dối mà còn ra vẻ thật thà hơn cả nói thật. Nếu như không biết bình thường cậu thế nào, thì chắc sẽ tin cậu là một học sinh giỏi thật!
Nhạc Thính Phong đã không còn mặt mũi đâu để lên tiếng, chỉ đành gật đầu vài cái.
Hạ An Lan vỗ vai cậu: “Mau quay về lớp thôi, chăm chỉ học tập, nghe lời thầy cô, đừng có nghịch ngợm!”
Nhạc Thính Phong bĩu môi một cái, hức…
Chăm chỉ học tập, nghe lời thầy cô, đừng có nghịch ngợm? Trong ba điều này, nếu cậu làm được một điều, thì chắc đã có thể hát bài hát ngợi ca được rồi.
Nhạc Thính Phong cố gắng ra vẻ bình thản, cúi đầu chào cô giáo Ngô: “Cô giáo Ngô, em đi lên lớp đây.”
Cô giáo Ngô nuốt nước bọt: “Đi... đi đi! Chăm chú nghe giảng.”
“Vâng…” Nhạc Thính Phong quay lại nhìn Hạ An Lan một cái, không nói gì cả, quay người rời đi.
Anh nghe thấy sở trưởng Lý đứng bên cạnh than vãn: “Ai dà, thật là một đứa trẻ ngoan, con trai tôi mà hiểu chuyện như công tử đây thì có phải tốt không…”
Hạ An Lan còn mỉm cười nói lại một câu: “Đâu đâu, đều là do mẹ thằng nhỏ dạy bảo tốt. Có điều, con trai nhà chúng tôi, thực sự không quá khiến người ta phải lo lắng!”
Hai chân Nhạc Thính Phong mềm nhũn, suýt nữa vấp ngã.
Khi nói ra những lời đó, rốt cuộc thì tâm trạng Hạ An Lan như thế nào?
Nhạc Thính Phong bày tỏ, cậu thực sự cực kỳ cực kỳ tò mò!
Cậu sợ Hạ An Lan còn nói thêm điều gì khiến cậu không thể chấp nhận được nữa, nên vội vàng rời khỏi đó luôn.
Đợi cậu đi xa rồi, Hạ An Lan nói với sở trưởng Lý: “Sở trưởng Lý, vậy tôi không làm phiền anh nữa, xin cáo từ.”
Sở trưởng Lý vội vàng nói: “Vâng, vâng, thị trưởng Hạ đi ạ. Nếu như có chuyện gì xảy ra, thì ngài cứ gọi tôi.”
Hạ An Lan gật đầu, anh quay người đối điện với cô giáo Ngô, nở nụ cười vô cùng thân thiện: “Cô giáo Ngô, con trai tôi, phiền cô quan tâm chăm sóc, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi, nhất định tôi sẽ… gọi là có mặt!”