Kì nghỉ đông này Lộ Tu Triệt này ở nhà vô cùng thoải mái, hai năm trước, ông nội và bà nội cậu đã thu xếp chuyện ba cậu | lấy vợ nhưng cuối cùng không biết vì sao lại không giải quyết được.
Lộ Tu Triệt cũng không hỏi, cậu cũng không để ý lắm đến chuyện này.
Hiện giờ cha cậu cũng không phải như trước kia nữa, nếu ông ấy thật sự cảm thấy muốn lấy vợ thì có thể lấy người đó thôi. Nhưng nếu chính cha cậu vẫn không lấy vợ thì có thể là do bản thân ông ấy cảm thấy không tìm được người phù hợp thôi.
Lộ Tu Triệt thấy mấy ngày nay mình ở nhà cũng không đến mức ăn nhiều đến nỗi rất béo mà.
Tôn Tường Khôn thở dài: “Cậu không béo, chỉ có tớ với Hẩu tử là rất béo thôi.”
“Khi ở trường học ngày nào chúng ta cũng ăn không ít, Lâm Trầm nấu cơm ngon như vậy mà chúng ta cũng đâu có béo lên, làm sao mà vừa về nhà cái là đã béo ngay rồi?”
Tôn Tường Khôn thở dài: “Tớ với Hầu tư về nhà béo lên là bởi vì... buổi sáng không chạy bộ”
Mấy ngày về nhà trôi qua rất thư thái, ăn thì lắm mà vận động thì ít, buổi sáng cũng không dậy sớm như lúc ở trường.
Lầm Trầm không nói chuyện, cậu chỉ sửa soạn lại đổ của mình, năm nay cậu mang theo mấy món ăn tết trong nhà tới để mọi người ăn.
Lần này bọn họ vào học sớm vài ngày so với những học trò năm dưới, trong trường học vẫn còn rất ít người.
Sau tiết tự học muộn buổi tối, thầy chủ nhiệm lớp tới, như thường lệ, thầy vừa tổ chức khai giảng vừa làm công tác tư tưởng. Tấm bảng đen đã lặng lẽ thông báo thời gian còn lại trước kì thi đại học cho mọi người, chỉ còn vài tháng cuối cùng, tất cả cẩn phải cố gắng học tập, gian nan vất vả gì cũng chỉ còn vài ngày cuối này nữa thôi.
Tất cả học sinh rất ý thức được về chuyện này, tuy rằng đúng là không muốn đi học thật nhưng vẫn sẽ cố gắng hết sức để vươn
lên.
Nhạc Thính Phong lo lắng sau khi cậu quay về trường thì buổi tối Tiểu Trạm sẽ lại đi tìm Thanh Ti. Sau khi hết ngày học đầu tiên sau Tết, Nhạc Thính Phong lên tầng cao nhất rồi gọi điện thoại cho Thanh Ti.
“Em ngủ chưa?”
Giọng nói mềm mại của Thanh Ti truyền đến: “Em chưa ngủ ạ, thời gian vẫn còn sớm nên em đang đọc sách”
“Sách gì vậy?”
Thanh Ti xem không hiểu gì liền nói: “Sách em tìm được trong phòng anh, cái gì mà bí mật đen tối.”
Nhạc Thính Phong ho khan một chút: “Cái này... Khụ, sách này không hợp để em đọc đầu, để về sau anh mua cho em mấy cuốn truyện tranh.”
“Được ạ, em cũng không dám xem, sợ đọc rồi sẽ ảnh hưởng đến học tập...”
“Không có chuyện ấy đâu.”
Hai người hàn huyện một hồi, Nhạc Thính Phong mới hỏi Thanh Ti: “Tiểu Trạm đâu rồi?”
“Em ấy sao? Em ấy đang ngủ rồi. Không phải là anh đang lo lắng rằng Tiểu Trạm sẽ tới tìm em đó chứ?” Thanh Ti nói xong nở nụ cười.
Nhạc Thính Phong sở mũi: “Không phải, anh vừa nghĩ ra nên thuận miệng hỏi một câu thôi...”
Xem ra hơn mười ngày nghỉ đông ở nhà vừa rồi vẫn có hiệu quả mà, thằng nhóc kia không đi tìm Thanh Ti nữa.
Nhưng Nhạc Thính Phong còn chưa hết vui vẻ thì chợt nghe trong điện thoại vang lên giọng nói ngạc nhiên của Thanh Ti: “Tiểu Trạm, sao em lại ở đây?”
Nhạc Thính Phong không nói nên lời.
Tiểu Trạm sung sướng ôm chú gấu bông nhỏ của mình chạy tới, sau đó nhảy lên giường Thanh Ti, nói: “Cuối cùng anh cũng không ở nhà nữa rồi...”
Ở đầu dây bên kia, gương mặt Nhạc Thính Phong đã đen lại.
Thanh Ti đồng tình nhìn em trai mình, lắc đầu, em trai à, chị cũng không thể nào cứu được em nữa rồi.
Tiểu Trạm chạy đến, thân hình mập mạp chui vào lòng Thanh Ti: “Chị à, chị đang gọi điện thoại sao?”