Thông qua kính chiếu hậu, hắn ta có thể nhìn thấy Dư Mộng Nhân đang vùng vẫy thoát khỏi đám vệ sĩ, đồng thời gọi tên hắn. Lộ Hướng Đông bỗng thấy thật hổ thẹn.
Như bây giờ hắn thật sự không có cách gì cả, lời của ba hắn vẫn còn văng vẳng bên tai. Nếu hắn còn dám qua lại với Dư Mộng Nhân, ba hắn mà biết được sẽ xử lý hai người họ cùng một lượt.
Không khéo trong đám người làm và vệ sĩ trong nhà hắn đã có gài tai mắt của ba hắn, chuyện Dư Mông Nhân hôm nay, ba hắn có thể đã biết được.
Thành thử hắn không dám nói chuyện với Dư Mông Nhân.
Lộ Hướng Đông thở dài, “Mộng Nhân em đừng trách anh, anh cũng vì muốn tốt cho em. Anh không muốn em bị ba anh hại chết. Thời gian tới đừng đến tìm anh nữa.”
Bây giờ hắn chỉ hy vọng, ba hắn có thể mau bớt giận, ngàn vạn lần đừng cấm đoán quá lâu là được.
Nếu không, hắn thật sự bó tay. ba hắn từ trước đến giờ luôn là một người cường thế. Anh em trong nhà không ai không sợ ông. Sau khi ba hắn đã nói thế, hắn chẳng dám liên lạc gì thêm với Dư Mộng Nhân nữa.
Dư Mộng Nhân vô cùng sửng sốt, cô ta trơ mắt nhìn xe của Lộ Hướng Đông đi xa.
Lúc nãy, Lộ Hướng Đông đã nói, kêu người kéo cô ta đi, hắn ta không thèm nhìn cô dù chỉ một lần?
Sao lại như thế? Rõ ràng cô ta đã nắm chặt Lộ Hướng Đông trong lòng bàn tay. Ngày 29 hắn ta chẳng hề trở về, trước đây 2 tháng trời hắn còn không thăm con trai, ngay cả điện thoại cũng không gọi, trong những ngày đó, hắn vẫn luôn ở cùng với cô ta.
Rõ ràng hắn đã nói, chỉ có lúc ở cùng với cô ta, hắn mới cảm thấy thoải mái mãn nguyện.
Nhưng bây giờ Lộ Hướng Đông đang làm gì? Kêu người kéo cô ta ra, hắn ta thậm chí không nhìn cô ta nữa.
Lộ Hướng Đông đi rồi, những người làm càng không khách sáo. Trong đó có một người nhéo mạnh Dư Mộng Nhân.
Hai người khác thì đẩy Dư Mộng Nhân ra. Do đôi boot dưới chân cô ta quá cao, trọng tâm không vững, lảo đảo vài vước rồi ngã chổng vó xuống đất.
Người làm A, nhổ một ngụm nước bọt: “Mau cút đi, vừa nhìn liền biết cô là một ả đàn bà đê tiện chính cống, muốn chạy đến nhà chúng tôi bắt nạt thiếu gia, ngay cả cửa cũng không có đâu nhé!”
Người làm B, cũng nhổ một ngụm nước bọt, “Loại phụ nữ tìm trăm phương ngàn kế ý đồ bước vào nhà họ Lộ như cô có đầy đường, nhưng, không một ai thành công, cô cũng sẽ không.”
Người làm C tiến lên đá một cái, “Ả đàn bà trước đây ít ra cũng có nhan sắc, có vóc dáng, cô xem lại đức hạnh của cô đi, một đống tuổi rồi còn chuyên đi làm trò lẳng lơ, bà đây nhổ vào… một ả đê tiện.”
Người làm A: “Cút đi, đừng làm dơ cổng nhà chúng tôi, đợi khi thiếu gia về nhìn thấy cô chỉ càng thấy ghê tởm hơn thôi.”
Trên người Dư Mộng Nhân bị nhổ một ngụm nước bọt, cả người cô ta run rẩy. Lúc đầu cô ta vui vẻ chạy đến chặn Lộ Hướng Đông. Đã 2 ngày trôi qua hắn không đến chỗ cô, trong lòng Dư Mộng Nhân lo lắng, bèn nghĩ rằng hôm nay dù nói thế nào cũng phải khiến Lộ Hướng Đông về với cô ta.
Cô ta không thể đợi nữa, cô ta phải nghĩ cách khiến Lộ Hướng Đông cưới cô, cô ta muốn làm bà Lộ.
Nhưng không ngờ lần này đến trước nhà họ Lộ lại phải chịu một đống đả kích và sỉ nhục.
Từng cái miệng của những người làm kia, Dư Mộng Nhân đã thấy hết. Cô ta nhất định phải cho những người này nhớ rõ, sớm muốn gì cô ta cũng sẽ xử lý hết họ.
Ánh mắt Dư Mộng Nhân tràn đầy thù hận, nụ cười trên khuôn mặt biến mất, cả khuôn mặt bị sự căm giận chiếm cứ, ngũ quan có hơi vặn vẹo.
Cô ta uy hiếp: “Các người hãy đợi đó cho tôi…”