Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1015: Chương 1015: Cút xa một chút cho tôi




Lão hồ ly Hạ An Lan kia là người nào chứ, quan lớn chính phủ đó.

Người theo sau ông ta bảo vệ đều là người nào? Nghĩ cũng biết là quân cảnh được huấn luyện nghiêm chỉnh, đâu phải người nào cũng tùy tiện được ở gần ông ta?

Nếu thật sự là Hạ An Lan phái qua, tất nhiên cũng phải là quân cảnh, người như vậy thì tư thế đi đường, ngữ khí nói chuyện, liếc mắt là có thể nhận ra.

Thế nhưng hai cái người này có phẩm hạnh gì chứ, rõ ràng là mấy người nhàn hạ của xã hội, có thể nói thẳng ra là xã hội đen.

Trước kia Nhạc Thính Phong đến trường hay tan học đều ngẫu nhiên gặp côn đồ cướp của học sinh, cậu ra mặt ngăn lại mấy lần, vì vậy ít nhiều cũng nhìn ra được đặc tính những người này.

Hai người ở trước mặt này, tuy mặc đồ tây màu đen, đeo kính râm, trông có vẻ giống như có tổ chức kỷ luật, kỳ thực một chút quy củ cũng không có.

Huống chi nếu thật sự là người Hạ An Lan phái tới, làm sao có thể không có một chút kiên nhẫn nào với cậu, hơn nữa... lão hồ ly kia, hẳn là đích thân ông ta sẽ đến đấy.

Dù sao Nhạc Thính Phong không tin tưởng một chút nào hai người này, cậu rất tin tưởng vào trực giác của mình.

Do đã trải nghiệm cuộc truy đuổi vào buổi sáng, Nhạc Thính Phong không hề sợ hãi. Hai kẻ này có thể có ý đồ lừa gạt hoặc bắt cóc cậu, cậu cũng không sợ một chút nào, cũng không vội vã, trong lòng vô cùng tỉnh táo!

Cậu chỉ cảm thấy, nếu như mình bị hai người kia lừa gạt, đó mới là ngu xuẩn thật sự. Về đến nhà, lão hồ ly Hạ An Lan kia lại càng chế ngạo cậu, đến lúc đó cậu cũng không phản bác được.

Nhạc Thính Phong cố ý tỏ vẻ vô sỉ không cho ai mặt mũi, hất cằm lên mắng: “Tôi bảo cút, tai điếc sao? Không nghe thấy à? Lo lắng cho tôi an toàn, được, nếu Hạ An Lan thật sự có thành ý, bảo ông ta tự tới đón tôi đi. Ông ta phái hai con chó đến, tưởng tôi sẽ thấy ông ta tốt sao, không có cửa đâu. Các người quay về nói với lão hồ ly kia, tôi không dễ nịnh như vậy đâu, không có tôi cho phép, muốn kết hôn với mẹ tôi, không có cửa đâu.”

Lời này của Nhạc Thính Phong không phải là tùy tiện nói ra, từng câu từng chữ đều phát ra từ đáy lòng, thật đến mức không thể thật hơn.

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, bọn hắn đã tin tưởng Nhạc Thính Phong, cảm thấy thiếu niên bướng bỉnh này rất có mâu thuẫn với Hạ An Lan, dù sao cũng là quan hệ ba dượng và con riêng, làm sao mà tốt được, huống chi thằng nhóc này cũng không phải là một cái đèn dầu cạn!

Nếu như nó đơn giản tiếp nhận Hạ An Lan như vậy mới là kỳ quái.

Hai người nói: “Thiếu gia Thính Phong, cái này... vẫn là đợi ngài nhìn thấy thị trưởng, sau đó tự mình nói với ngài ấy đi. Chúng tôi...dù sao thân phận chúng tôi cũng không tiện.”

Nhạc Thính Phong chỉ tay vào bọn họ: “Nhìn các người kìa, một đám như con gấu, các người sợ ông ta phải không? Tôi không sợ, khỏi phải nói với tôi làm gì, không muốn tôi làm cho khó xử, tôi cứ làm các người khó xử. Tình cảm của Hạ An Lan tôi không nhận. Nếu không phải vì ông ta, tôi cũng không gặp nguy hiểm. Thật sự muốn bảo vệ tôi thì ông ta nên đi nhanh đi, đứng có ở nhà của chúng tôi làm chướng mắt.”

Nhạc Thính Phong hất cặp sách lên, vượt qua hai người ngênh ngang đi, điệu bộ kiêu ngạo của tiểu thiếu gia phát huy tác dụng vô cùng!

Trong lòng hai người kia sốt ruột, trên đường này thỉnh thoảng có người đi đường và xe, bọn hắn không dám tùy tiện ra tay bắt ép mang Nhạc Thính Phong đi, chỉ có thể tiếp tục theo sau, khuyên bảo tiếp, bởi vì bọn họ cho rằng mình chưa bị bại lộ, cảm thấy Nhạc Thính Phong chính là một đứa nhóc được nuông chiều từ bé, trở thành một tiểu thiếu gia hư hỏng, không có đầu óc. Một thằng nhóc như thế thì liệu có được bản lĩnh thực sự gì chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.