Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 437: Chương 437: Dám ra tay với cô ấy, đừng trách con không nể tình thân




Lời của Du Dực khiến ba mẹ anh có cảm giác đầu óc của đứa con này có phải có vấn đề rồi không.

Du Dực nói tiếp: “Hay nói cách khác, nếu thân phận của con chẳng có gì cả, có một cô gái thích con, bất chấp tất cả đi theo con, vậy con mới cảm thấy đáng sợ.”

Ông Du giận tím mặt, chỉ thiếu chưa viết chữ lên mặt: Ta chỉ muốn tốt cho con.

Ông nói: “Du Dực, ta và mẹ con không phải có ý này, chúng ta chỉ muốn con nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, cô ta vì tiền mới tiếp cận con, lấy lòng con, mê hoặc con, còn khiến con trở mặt với gia đình. Đợi đến một ngày con không còn một xu dính túi, cô ta nhất định chẳng do dự mà rời xa con.”

Bà Du nhanh chóng nói thêm vào: “Đúng đó, đúng đó, Du Dực, cô gái như vậy, đâu đáng để con hi sinh vì cô ta nhiều như thế? Bây giờ không chỉ con phải nuôi cô ta, còn nuôi con của cô ta. Người đàn bà này từ đầu đến cuối chỉ muốn lợi dụng con, con phải mở to mắt, đừng để bị cô ấy mê hoặc.”

Du Dực thật sự rất ghét họ dùng dáng vẻ tất cả đều vì muốn tốt cho anh nhưng thực chất chỉ muốn thỏa mãn lòng ích kỷ của họ mà thôi.

Anh là một người đàn ông trưởng thành, anh muốn thích ai, lấy ai, yêu ai, tại sao bản thân anh không thể làm chủ chứ?

Tại sao cứ phải nhắc tới nhắc lui bên tai anh rằng người vợ mà anh tìm không tốt, nhất định phải do ba mẹ tìm cho anh mới được.

Du Dực cười mỉa, ba mẹ anh bảo Nhiếp Thu Sính khiến anhvà gia đình bất hòa, anh chỉ muốn nói một câu, không có bất kỳ ai anh cũng sẽ trở mặt với gia đình. Có lúc anh thật sự mong mình không phải là con ruột của nhà họ Du, tính cách của anh hoàn toàn không hợp với cái nhà đó.

Du Dực cười lạnh lùng: “Tất cả những điều ba mẹ nói chỉ là muốn con từ bỏ Nhiếp Thu Sính, sau đó nghe theo sự sắp đặt của hai người lấy một người mà hai người thấy môn đăng hộ đối, một người có thể mang đến lợi ích cho nhà họ Du. Ba mẹ nghĩ con là tên ngốc sao? Ba mẹ, nếu thật sự làm ba mẹ, hai người nên tôn trọng quyết định của con, đừng nói cái gì mà cô ấy tham tiền của con. Con rất sẵn lòng để cô ấy tham, hai người có quản được không? Con nuôi con gái của cô ấy thì sao chứ, đứa con mà con nuôi, là con gái ruột của con, ai cũng đừng mơ cướp nó đi.”

Du Dực thật sự tức giận, những lời nói trước đó anh đều kiềm chế, nay chẳng còn muốn nhịn gì nữa, ba mẹ anh thật sự khiến anh chịu đủ rồi. Anh mừng vì Nhiếp Thu Sính không đến bằng không nếu cô ấy nhìn thấy vẻ mặt này của họ, anh sẽ cảm thấy thật mất mặt.

Cơ mặt của Ông Du co rúm lại: “Mày… mày đúng là u mê không chịu mở mắt ra, sớm muộn gì cũng mất hết.”

Du Dực chẳng thèm nói: “Con mất hết trên người cô ấy, con cam tâm tình nguyện. Theo như ý của ba mẹ, con không có tiền cô ấy đi theo con mới đúng sao? Nhưng nếu con không có tiền, lấy gì nuôi cô ấy, không lẽ để cô ấy nuôi con sao? Nếu thật sự như vậy, chỉ có thể nói con là một thằng bỏ đi, cô ấy để ý đến con là mắt cô ấy có vấn đề.”

Bà Du tức giận đấm vào ngực mình: “Du Dực, con không thể nghe mẹ khuyên một câu sao? Cưới vợ đâu phải là việc tùy ý như thế, dù gì con cũng là một người có sự nghiệp, tuấn tú lịch sự, gia thế xuất chúng, con muốn…”

Du Dực không nhịn nổi ngắt ngang: “Hai người là ba mẹ con có nhiều lời con không tiện nói quá khó nghe, nhưng con phải nhấn mạnh lại một điều, vợ là do con tìm, con khó khăn lắm mới cưới cô ấy về. Con biết hai người sẽ không dễ dàng từ bỏ nhưng nếu hai người dám đụng đến cô ấy, dùng âm mưu gì đó để cô ấy rời xa con, vậy đừng trách đứa con này không nể tình thân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.