ĐÀN ÔNG TỐT ĐỀU CHẾT Ở ĐÂU CẢ RỒI?
Vậy cô phải tặng cho con trai một kiểu bù đắp khác. Cô phải dành cho con trai một thứ để cậu không cần phấn đấu cũng có thể có được vương quốc của mình.
Tuy về mặt tinh thần không thể thỏa nguyện cho cậu, vậy đành bù đắp về mặt vật chất cho cậu.
Hơn nữa, Tô Ngưng Mi biết, Nhạc Bằng Trình rất muốn lấy lại công ty của Nhạc gia. Từ sau khi ba chồng cô mất, Nhạc Bằng Trình muốn trở về đã giở trò ở công ty cũng không chỉ một hai lần, nhưng đều bị Tô gia ngăn cản.
Tên xấu xa đó càng muốn, cô càng không nhường. Cô muốn hắn chính mắt trông thấy công ty vốn thuộc về hắn, nhưng làm sao cũng không lấy lại được.
Trong lòng bà Hạ đã mắng chửi tên Nhạc Bằng Trình đó không biết bao nhiêu lần, tên khốn như thế, sao chưa chết ở bên ngoài đi.
Bà đau xót nói: “Nhưng Mi Mi, một mình cháu dẫn theo con trai, quá vất vả rồi.”
Tô Ngưng Mi cười khà khà: “Dạ cũng không sao. Thính Phong tuy có chút ngang bướng, thích gây sự, nhưng... cũng không thể trách nó. Hơn nữa cháu tin tưởng con trai mình, nó có chừng mực của nó. Thật ra nó là một người rất lương thiện. Nếu không, sao nó lại cứu Thanh Ti chứ?”
Bà Hạ gật đầu: “Bác biết, Thính Phong là một đứa trẻ tốt. Nó rất giống cháu. Chỉ là, Mi Mi, cháu có từng nghĩ năm nay cháu bao nhiêu tuổi không? Cháu mới hơn ba mươi, con đường sau này còn dài. Bác biết những lời này chắc chắn ba mẹ anh trai cháu cũng đã từng nói, nhưng, bác vẫn phải nói. Con gái à, tuyệt đối đừng để sai lầm của người khác trừng phạt chính mình. Cuộc đời cháu chỉ mới đi một đoạn ngắn, chẳng lẽ cả đời này cháu định cứ đi mãi như thế sao?”
Anh cả Tô gia ở một bên gật đầu. Những lời này họ đều nói qua với cô nhưng chẳng ích gì. Cô có suy nghĩ riêng của mình.
Tô gia họ không thiếu tiền, dù cho cô từ bỏ tài sản của Nhạc gia, họ cũng không để mẹ con Tô Ngưng Mi chịu khổ.
Nhưng, Tô Ngưng Mi không đồng ý. Cô cảm thấy bản thân dù gì cũng là một cô gái đã xuất giá, không thể cứ nương nhờ nhà mẹ được.
Thế nên nhiều năm qua, bất luận người nhà Tô gia nói với cô thế nào, cô đều không thay đổi cách nghĩ của mình.
Tô Ngưng Mi cười nói: “Bác gái thật ra như vậy cũng rất tốt. Thật đó, cháu không lừa bác đâu, không có ai quản, không có ai trói buộc, thích làm gì thì làm, muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu. Ở Nhạc gia cháu là nữ hoàng, mọi chuyện đều phải nghe cháu. Chỉ cần họ không ghét bỏ cháu, cháu và con trai sống thoải mái biết chừng nào.”
Bà Hạ tiếp tục khuyên: “Mi Mi, cháu phải suy nghĩ cho cuộc sống mình sau này.”
Tô Ngưng Mi thở dài một tiếng: “Bác gái, trước đây cháu cũng từng nghĩ đến. Nhưng, bác nói xem, cháu phải tìm một người như thế nào để kết hôn đây? Ai biết được người đàn ông cháu tái hôn, có phải lại là một tên khốn không? Thời đại này, còn được mấy người đàn ông tốt đâu?”
Cô lắc đầu nói: “Cháu chẳng mong đợi gì với việc hôn nhân. Cháu cảm thấy những ngày tháng này cũng rất tốt. Đợi Thính Phong lớn lên, trưởng thành, kế thừa gia sản của Nhạc gia, cháu sẽ ly hôn với Nhạc Bằng Trình.”
Gặp phải một tên khốn, Tô Ngưng Mi đã hoàn toàn mất niềm tin vào hôn nhân, thậm chí cô rất sợ hôn nhân. Cô không biết người đàn ông tiếp theo cô gặp, có tốt hay không?
Cô rất sợ, lại gặp phải một tên khốn khác.
Trong lòng bà Hạ xúc động, Tô Ngưng Mi đang có tâm bệnh. Cô bị tên khốn đó hại đến mức sợ hôn nhân luôn rồi.
Trên tay Hạ An Lan đang rót một chén trà Phổ Nhĩ, anh vẫn chưa uống đã chầm chậm xoay người lại.
Anh cảm thấy câu nói này của Tô Ngưng Mi có chút võ đoán, đàn ông tốt vẫn còn mà!