Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1207: Chương 1207: Đánh nhau sẽ tổn thương tình cảm




Lộ Tu Triệt chỉ vào cô ta: “Chị nói máy chơi game của tôi mua về rồi?”

Nữ giúp việc gật đầu: “Vâng… A, tiên sinh mua về cho ngài, đã chuyển tới rồi.”

Lộ Tu Triệt vỗ tay bốp một cái, vẻ mặt vui mừng: “Đúng thế, đúng thế… Sao giờ tôi mới nhớ ra chứ.”

Cậu quay đầu lại nói với vệ sĩ: “Đi, bảo tài xế chuẩn bị xe.”

Vệ sĩ còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì, vội vàng nói: “Vâng.”

Lộ Tu Triệt hoàn toàn không còn vẻ rầu rĩ ban nãy nữa, cả người như sống lại một lần. Cậu ngẩng đầu, chạy phắt lên lầu thay quần áo.

Ngồi trên xe ra khỏi nhà, Lộ Tu Triệt đắc ý nói: “Nhạc Thính Phong, cậu cứ chờ đấy, hôm nay bản thiếu gia nhất định sẽ đánh cho cậu hoa rơi nước chảy.”

Khóe miệng vệ sĩ giật giật, thiếu gia à, rốt cuộc cậu lấy ở đâu ra tự tin lớn thế?

Không phải là bị ngu luôn rồi đấy chứ?



Nhạc Thính Phong liếc xem đồng hồ, đã trễ giờ rồi, cậu đã tới hơn nửa tiếng mà Lộ Tu Triệt còn chưa tới.

Tâm tình Nhạc Thính Phong không cáu kỉnh, chỉ thấy phiền chán.

Giờ này rồi còn chưa tới, xem ra tên này không nguyện ý tới lắm thì phải.

Đúng lúc tâm tình đang chán, rốt cuộc Lộ Tu Triệt cũng tới, chiếc xe vừa phong cách vừa đắt đỏ dừng trước mặt cậu, vệ sĩ nhảy xuống, mở cửa xe: “Nhạc thiếu gia, mời lên xe.”

Lộ Tu Triệt ló đầu ra nói với Nhạc Thính Phong: “Lên đi.”

Nhạc Thính Phong lên xe, thấy biểu tình của Lộ Tu Triệt thoải mái, tinh thần rất tốt, chẳng có chút nào gọi là sợ hãi, không dám cả.

Trong lòng cậu nghi hoặc, chẳng lẽ cậu đã nghĩ nhiều rồi, Lộ Tu Triệt thực ra là một tên dũng cảm?

Lộ Tu Triệt cười nói: “Xin lỗi nhé, để cậu chờ lâu.”

Nhạc Thính Phong liếc nhìn cậu ta một cái: “Không có gì, cậu định dẫn tôi tới nơi nào?”

“Nếu đã là hẹn, vậy thì phải tới một nơi thật tốt. Cậu cứ yên tâm, chắc chắn không đem cậu đi bán đâu.” Lộ Tu Triệt ra vẻ anh trai tốt, vỗ vỗ bả vai Nhạc Thính Phong.

Nhạc Thính Phong liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đường bên ngoài hơi lạ, cậu chưa từng đi qua.

Cậu tin chắc là Lộ Tu Triệt sẽ không dám làm gì mình, nhưng trong hồ lô của tiểu tử này bán thuốc gì cậu lại không biết.

Một lát sau, Lộ Tu Triệt cười nói với Nhạc Thính Phong: “Hai chúng ta nếu đã hẹn thì phải có phần thưởng đúng không?”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Được, cậu nói đi.”

Lộ Tu Triệt đảo tròng mắt: “Không bằng… Nếu hai chúng ta ai thắng thì phải đồng ý với người kia một chuyện.”

Nhạc Thính Phong nhìn cậu ta đầy vẻ nghi ngờ: “Cậu muốn tôi làm chuyện gì?”

“Yên tâm, chắc chắn không phải chuyện thương thiên hại lý gì, cậu có thể làm được.”

Nhạc Thính Phong nhìn cậu ta, không nói gì.

Lộ Tu Triệt vỗ vỗ vai Nhạc Thính Phong: “Này, có đồng ý không? Nếu tôi thua, tôi cũng đồng ý với cậu một chuyện còn gì.”

“Nhưng thái độ này của cậu nói cho tôi biết, hình như cậu… cảm thấy mình sẽ không thua, cậu nhất định đã định liệu trước rồi.” Nhạc Thính Phong cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.

Trong lòng Lộ Tu Triệt lộp bộp, mẹ kiếp, thằng nhãi này sao lại đoán chuẩn thế: “Làm gì có chuyện đó, tôi cảm thấy hôm nay dù ai thua ai thắng thì chúng ta vẫn là bạn mà, đúng không? Hơn nữa, tôi rất thích cậu, tôi cảm thấy ngồi cùng bàn với cậu cũng rất vui.”

Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Được, tôi đồng ý.”

Lộ Tu Triệt vui vẻ: “Đồng ý rồi là không được đổi ý nha.”

Trong lòng cậu ta mừng thầm, ha ha ha, lần này mình thắng chắc rồi.

Đến nơi cần đến, Nhạc Thính Phong liền hiểu vì sao Lộ Tu Triệt lại tràn đầy tin tưởng như thế.

Lộ Tu Triệt cười xấu xa: “Cậu nghĩ, chúng ta đều là bạn bè, đánh nhau sẽ làm tổn thương tình cảm, cho nên… hôm nay chúng ta… thi văn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.