Lúc đó, trong lòng Lộ Tu Triệt thầm mắng một câu: Ây da, vậy mà lại bị ruồng bỏ.
Các bạn học nam nữ bên cạnh, nhao nhao dùng ánh mắt kinh ngạc và sùng bái nhìn Nhạc Thính Phong. Trời ơi, tiểu tử thối này, rốt cuộc có biết bản thân đang làm gì không? Đó... Đó là Lộ Tu Triệt đó. Cả cái trường này, trên cả hiệu trưởng, dưới cả bảo vệ canh cổng, đều không dám động vào Lộ Tu Triệt.
Lộ Tu Triệt cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu muốn bị ăn đòn.”
Dáng vẻ của cậu đúng là quá xinh đẹp, tuy dùng từ xinh đẹp để hình dung một cậu con trai có chút không thích hợp, nhưng, với cậu mà nói vốn không quá đáng chút nào.
Ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, thái dương rất sâu, mũi cao thanh tú, vừa nhìn qua là có thể nhận thấy huyết thống phương Tây trên người cậu, nhưng đa phần vẫn là nét thanh tú của người phương Đông.
Nhưng dù có khuôn mặt xinh đẹp có phần quá đáng này, điểm khiến người khác chú ý đến Lộ Tu Triệt nhiều nhất chính là sự hung hãn trên người cậu ta.
Lúc cậu nói ra ba từ đó, mấy cậu nam sinh ngồi ở mấy bàn gần đó sợ đến run cầm cập. Ánh mắt của Lộ Tu Triệt, vào khoảnh khắc đó, xanh khác thường, sát khí hừng hực.
Nhưng, Nhạc Thính Phong lại vẫn vững như Thái Sơn, chẳng hề nhúc nhích.
Cậu điềm đạm nhìn vào mắt Lộ Tu Triệt, dáng vẻ không hề lộ ra bất kỳ sự lo lắng, khiếp sợ nào, khiến không ít người đều bái phục vô cùng.
Nhạc Thính Phong chầm chậm nói: “Hôm nay không có thời gian. Nếu cậu muốn hẹn đánh nhau, phải chọn thời gian khác.” Trưa nay cậu còn phải đưa Thanh Ti về nhà ăn cơm, chuyện này không thể chậm trễ được.
Lộ Tu Triệt tức giận: “Cậu... “
Cậu chỉ vào Nhạc Thính Phong: “Có phải cậu ngốc không, tôi đang nói, tôi đánh cậu, không phải nói muốn đánh tay đôi.”
Nhạc Thính Phong nghe qua, vẫn rất bình tĩnh: “Ừm, vậy tôi cũng không có thời gian, hôm nay tôi vừa đến, tôi còn phải chuẩn bị bài học hôm nay, còn phải ôn tập những bài trước đây chưa học. Tôi rất bận, phiền cậu nếu muốn đánh, thì tìm thời gian khác.”
Cậu tính đi tính lại, hôm nay phải lên lớp, nội dung cần ôn tập cũng rất nhiều. Đặc biệt là những tiết địa lý lịch sử này trước đây cậu đều chưa học. Cậu còn phải tự mình ôn tập, bằng không, có thể lúc các thầy cô giảng những kiến thức trước đây, cậu sẽ không biết.
Nhạc Thính Phong bây giờ đã khác trước. Bây giờ cậu là một học sinh hiếu học chân chính.
Trước đây cậu cũng giống như cậu bạn cùng bàn này, là một hỗn thế ma vương. Nhưng cậu đã vượt qua giai đoạn không thành thục này rồi,. Giờ cậu đã trưởng thành rồi.
Thế nên, Lộ Tu Triệt trong mắt Nhạc Thính Phong, chính là một tiểu quỷ nhỏ chưa trưởng thành không hơn không kém.
Dẫu sao những điều tiểu tử này làm, trước đây cậu cũng từng làm qua. Sau này, đợi cậu ấy quay đầu lại nhìn về hiện tại, sẽ cảm thấy cậu ấy lúc này, cực kỳ ngu ngốc.
Lộ Tu Triệt bị Nhạc Thính Phong chọc tức sắp phát điên rồi, “Cậu… rốt cuộc lúc nào cậu mới có thời gian?”
Nhạc Thính Phong rất nghiêm túc suy nghĩ: “Cuối tuần đi.”
Hai ngày cuối cùng, cậu không đi học, Thanh Ti cũng không đi học. Khi ấy không cần mỗi ngày đều đúng giờ chở cô bé đi học nữa, vậy sẽ có thời gian đánh nhau rồi.
Hơn nữa bây giờ Nhạc Thính Phong cảm thấy, việc đánh nhau nếu có thể không đánh thì đừng đánh. Dù gì giờ cậu cũng đã trưởng thành, việc động thủ là chuyện chỉ có những người không có lý trí mới làm.
Nhưng, cậu cũng không bài xích đánh nhau, dù sao cũng là con trai, có ai là chưa từng đánh nhau chứ? Đặc biệt là có bạn cùng bàn như thế, trận đánh này dù sao cũng không thể tránh khỏi!
Đánh xong rồi, tiểu tử này có lẽ sẽ có nề nếp hơn, không tự tìm phiền phức nữa, như vậy cậu sẽ có thể yên tâm học hành rồi.
Thế nên, trận đánh này, vẫn phải đánh, nhưng, phải giấu ba mẹ Thanh Ti.