Mạnh Hiểu Mạn ngồi cách vài bàn nhìn thấy Nhiếp Thu Sính ngồi bên cạnh Du Dực. Cô mặc một chiếc váy đỏ, tóc búi cao, trên búi tóc cài một chiếc trâm bạch ngọc, hai bên tóc mai rủ xuống nhẹ nhàng, trên cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc màu trắng, dường như có cùng chất liệu với trâm cài, chất ngọc vô cùng tốt, nhưng màu da trắng nõn của cô còn đẹp hơn ngọc vài phần.
Trên người cô ngoài những thứ đó ra thì không còn bất kỳ món trang sức nào hết. Nhưng dù có thế thì cô vẫn là người nổi bật nhất trong đám đông. Trong số nhiều người phụ nữ ở đây, Mạnh Hiểu Mạn vừa nhìn là nhận ra.
Du Dực đến gần cô, không biết nói gì mà cô cúi đầu bật cười, tựa như hoa nở. Còn ánh mắt Du Dực nhìn cô lại vô cùng dịu dàng.
Anh giơ tay lấy khăn lau vết bẩn trên khóe môi cô, anh còn gắp thức ăn cho cô, anh còn... kéo tay cô và hôn nhẹ lên đó. Trong ánh mắt của anh dường như chỉ có một mình cô, chứ không hề có vị trí cho bất kỳ người nào khác.
Đó là nụ cười Mạnh Hiểu Mạn chưa bao giờ thấy trên khuôn mặt Du Dực, đó là ánh mắt cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ xuất hiện trên người anh.
Cô ta luôn cho rằng Du Dực là một người tính tình lạnh lùng. Đến bây giờ cô mới biết thì ra chỉ khi ở trước mặt người phụ nữ đó anh mới trở lên dịu dàng như vậy, tất cả sự dịu dàng của anh đều dành cho người phụ nữ ấy.
Nhưng người phụ nữ đó trừ việc xinh đẹp ra thì có chỗ nào tốt chứ?
Mạnh Hiểu Mạn vốn chỉ muốn nhìn mặt người phụ nữ đã cướp đi Du Dực. Nhưng sau khi gặp được, cô ta nhìn thấy Du Dực đối với Nhiếp Thu Sính rất dịu dàng, rất chu đáo, thì ngoài sự không cam lòng trong lòng cô ta, còn có sự đố kỵ dâng trào.
Phụ nữ là sinh vật rất dễ bị lòng đố kỵ che mờ lý trí. Mạnh Hiểu Mạn không biết bản thân tại sao lại đi đến trước mặt Du Dực.
Nhiếp Thu Sính đang cho Thanh Ti ăn chợt nghe thấy.
“Đây là vợ mới cưới của Cục Trưởng Du – Du phu nhân sao?”
Cô ngẩng đầu, trùng hợp đụng phải tầm mắt của Mạnh Hiểu Mạn.
Nhiếp Thu Sính là một người có trái tim rất nhạy cảm, khi cô chạm vào tầm mắt của Mạnh Hiểu Mạn, liền cảm giác cô gái này có địch ý với cô.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính nghi hoặc, cô vốn không quen biết cô gái này, càng đừng nói đến việc đắc tội, nhưng tại sao cô ta lại có địch ý sâu nặng với cô như vậy? Xem ra nguyên nhân chỉ có một.
Cô liếc mắt nhìn Du Dực, chắc không phải món nợ đào hoa anh ấy gây nên đấy chứ?
Lúc nãy Du Dực chỉ lo nói chuyện, từ chối rượu mời, chứ không hề chú ý đến việc Mạnh Hiểu Mạn đến đây. Đợi khi anh phát hiện thì cô ta đã đứng ngay trước mặt.
Thanh Ti ngồi trên đùi Du Dực, cô bé cảm thấy ánh mắt của dì kia hơi đáng sợ, bèn động đậy trong lòng anh.
Những âm thanh chạm ly mời rượu ở xung quanh dần dần biến mất, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Sắc mặt Du Dực dần dần trầm xuống, anh lạnh lùng nói: “Hôm nay là tiệc của nội bộ cục an ninh tình báo, không hề liên quan đến cô. Chỗ này không có chỗ cho cô.”
Du Dực vừa mở lời đã không cho Mạnh Hiểu Du một chút mặt mũi nào. Trong tai người nghe, lời nói của anh được đơn giản hóa bằng một từ - cút!
Mạnh Hiểu Mạn nắm chặt chiếc ví cao cấp trong tay, nghiến răng nói: “Cục Trưởng Du, ít ra tôi cũng là nhân viên cũ trong cục, hôm nay... tôi cố ý đến tham gia tiệc cưới của Cục Trưởng Du và... phu nhân, anh không thể không hoan nghênh tôi chứ?”
Du Dực: “Đúng vậy, không hoan nghênh, cửa ở kia, cô muốn tự đi hay muốn tôi kêu người mời cô đi!”