Nhiếp Thu Sính gật đầu: “Vâng, vậy tôi trả lời cô, bây giờ là Du Dực đang nuôi tôi, đang nuôi con tôi, nếu một ngày nào đó anh không còn gì cả, không sao, tôi có thể nuôi anh, trước khi gặp được Du Dực, tôi vẫn đang nuôi con một mình đấy thôi, nếu sau này có một ngày như thế chẳng qua cũng chỉ là nuôi thêm một người thôi, tôi có thể làm được, với lại, trước đây tôi cũng ở một mình, hiện tại là tôi với hai người nữa, tôi không tin sẽ khó khăn hơn ngày trước, lại nói... “
Nhiếp Thu Sính cố ý nán lại, quay về nhìn phía Du Dực và cười với anh: “Tất cả tiền của anh ta đều ở chỗ tôi đây này, tôi sẽ để tiền riêng đó”
Lời nói của cô làm những người xung quanh bật cười, bầu không khí bỗng trở nên đỡ ngột ngạt hơn.
Vương Tế Xuyên đập bàn cười to: “Ha ha, việc sếp sợ vợ, bị chị dâu nói như vậy, sau này trong cục xem ra sếp mất hết uy nghiêm rồi.”
Nụ cười trên mặt Du Dực càng ngày càng tươi, không có chút cảm thấy mất mặt nào cả, trong lòng còn vui mừng khôn siết.
Nhiếp Thu Sính cười với Vương Tế Xuyên: “Nếu anh ta lén giấu tiền riêng, các anh phải nói tôi nghe đấy.”
Vương Tế Xuyên nói lớn: “Chị dâu yên tâm, em nhất định sẽ canh chừng sếp dùm chị, sau này sếp nếu có lén mua gói thuốc thì em cũng sẽ báo cáo với chị.”
Du Dực liếc anh ta một cái, quay qua nhìn Nhiếp Thu Sính: “Anh là loại người để của riêng hay sao?”
“Vậy sếp là người như thế nào?”
Du Dực tỏ vẻ nghiêm túc trả lời: “Tôi nhất định giao hết toàn bộ lương ra rồi!”
Cả bọn lại được một phen cười thả ga, ai cũng nói Nhiếp Thu Sính biết cách thuần phục chồng.
Nhiếp Thu Sính nhè nhẹ cào vào bàn tay anh một cái rồi cười với anh với vẻ mặt vô cùng xinh đẹp.
Hai người họ thể hiện tình cảm trước mặt mọi người, ném một đống thức ăn chó ra, Du Dực không chút sợ sệt người khác nói anh sợ vợ, thậm chí còn thấy rất vinh hạnh, tất cả những điều này đều giống như gậy bóng chày đập vào lòng Mạnh Hiểu Mạn vậy.
Cô đứng đó nhìn Du Dực, muốn bỏ đi lại không sao nhấc chân được, cô thật sự muốn hỏi, rốt cuộc tại sao anh lại yêu một người đàn bà như vậy.
Cô ta có thể giúp anh cái gì chứ, cô ta có thể cho anh cái gì?
Nhiếp Thu Sính quay người lại thấy Mạnh Hiểu Mạn vẫn còn nhìn Du Dực, trong lòng cô không vui, xoay người đứng che trước mặt Du Dực.
“Hôm nay là vợ chồng chúng tôi mời các đồng nghiệp trong cục, Mạnh tiểu thư đã phá cũng phá rồi, gặp cũng gặp rồi, vậy xin mời rời khỏi đây, dù sao hôm nay đối với tôi mà nói cũng là một ngày rất quan trọng, không thể vì cô mà không vui được, cô muốn làm mọi người cũng không vui lây sao?”
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán, ngày vui của người ta, cô đến quấy rồi gì, chẳng phải muốn chọc tức người ta sao?
Nhiếp Thu Sính nói tiếp: “Dù cho cô có không vui đến mấy, nhìn tôi không vừa mắt đến đâu đi nữa, nhưng tôi cũng đã là vợ của Du Dực, đây là sự thật cô không thể thay đổi được, nếu cô cảm thấy không vừa mắt thì xin lỗi, cô chỉ có thể nhịn thôi.”
Từng câu, từng lời của Nhiếp Thu Sính như lưỡi dao cứa vào người của Mạnh Hiểu Mạn, mỗi nhát đều chém vào điểm trọng yếu, mỗi đường dao đều không thấy máu, khiến Mạnh Hiểu Mạn vừa đau vừa sầu não.
Dường như tất cả sự sỉ nhục trong đời cô đều gom lại trong hôm nay.
Đột nhiên Nhiếp Thu Sính thấy thương hại cho Mạnh Hiểu Mạn, nói chung là do cô quá ngạo mạn, ánh mắt quá cao, có lẽ trải qua chuyện này xong, cô có thể rút được bài học, cúi đầu nhìn xuống người và việc xung quanh mình.
Cô nói: “Cô đi đi, cô còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội, với lại... căn bản là cô chưa hiểu rõ cái gì là thích, cô chỉ thích sự giỏi giang của Du Dực chứ không phải con người anh ấy.”