Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 207: Chương 207: Đi cứu đôi cảu nam nü kia




cũng rât muôn làm cho đôi câu nam nữ kia chêt đi, nhưng... bây giờ vân chura durợc.

T uy rằng trong lòng Yến Tùng Nam

Diệp gia nếu làm bọn họ chết rồi, vậy kế tiếp không chừng chính là hăn.

Yến Tùng Nam hiểu rất rõ bản thân không đủ bản lĩnh đê đâu với Diệp gia, hiện tại chỉ có thê trông chờ duy nhât vào tên gian phu đó, vì Vậy hãn phải đi cứu đôi câu nam nữ kia.

Yến Tùng Nam nghĩ đến việc bản thân muốn đi cứu đôi câu nam nữ đã sơn cho mình xanh cả người kia, liên cảm thây mình sông trên đời này quả thật đúng là một kỳ tích nhân loại, hăn đưa tay tự vả vào miệng mình một cái, vê sau phải nhớ kỳ khuât nhục bây giờ, đợi sau này thăng quan tiên chức rôi, tuyệt đôi không thê tha cho hai người này.

Có điều, Yến Tùng Nam nhớ tới cách làm của Diệp gia liên phát lạnh phía sau lưng, Diệp gia thật đáng sợ.

Nếu bọn họ mụốn giết hắn, tùy tiện cũng có thê khiên cho hăn chêt mà thân không biêt quỷ không hay, giả sử nêu không phải hai lận trước sát thủ kia thây hãn đáng thương, thì hăn nghĩ mình cũng sẽ bị đánh đên chêt.

Yến Tùng Nam run rẩy, tay chân lạnh như băng, hăn thực sự hôi hận lúc trước tại sao lại chạy tới cưa câm Diệp Linh Chi.

Người sát vách vẫn còn đang lảm nhảm nói gì đó, Yên Tùng Nam ở trong, phòng nhanh chóng xoay quanh, Diệp Kiên Công phái người tới quản hăn tương đôi nghiêm khăc, hăn giờ muôn ra ngoài, phía sau đều sẽ có một người đi theo.

Làm sao mới có thể tránh đi những kẻ đó, chạy tới báo tin cho đôi câu nam nữ kia đây?

Vừa mới qua một chút thời gian, trên đầu Yến Tùng Nam đã đây mô hôi.

Hắn thật sự không nghĩ ra cách gì tốt!

Nhưng thời gian đang trôi qua từng giây từng phút nhanh chóng, nêu hăn không đi, tôm độc kia sẽ nhanh vào bụng bọn họ mât.

Diệp Kiến Công làm vậy thật sự quá độc ác, saụ này không biêt sẽ đôi phó với mình như thể nào nữa.

Yến Tùng Nam nhìn thời giạn thấy không thể tiêp tục chậm trê nữa, liên năm Xuông đât, ôm bụng băt đầu kêu đau thảm thiêt.

Tiếng hắn kêu rất lớn, không lâu sau, người sát vách đã nghẹ thậy, vôi vàng chạy tới, đây cửa ra đã thây hăn năm trên mặt đât.

Yến Tùng Nam ôm bụng lăn qua lăn lại trên mặt đât: “Buôi sáng không biêt ăn phải cái gì, bụng đau dữ dội... Mau, mau đưa tôi tới bệnh Viện, nhanh lên... Oi, tôi không chịu được rôi, không chịu được...”

Thây săc mặt Yên Tùng Nam tái nhợt, trên đậu còn có mô hôi, có vẻ hoàn toàn không nói dôi.

Vì vậy, mây người liên vội vàng đưa hăn tới bệnh Viện.

Yến Tùng Nam bị đưa vào bệnh viện, mặc kệ bác sĩ hỏi gì, hăn chỉ kêu đau, vê sau bác sĩ kiêm tra thây cơ thê hăn thật sự có chút bệnh tật khác, liên cho hãn vào truyên dịch.

Thời gian truyền dịch rất lâu, hai người kia lúc đậu còn ở đó, vê sau có chút không kiên nhân liên ra ngoài, bệnh viện không cho phép hút thuôc, hai người đi hơi xa.

Thừa lúc hai người kia không có ở đây, Yến Tùng Nam nhanh chóng từ trên giường bệnh đứng lên, chạy ra bên ngoài.

Hãn đi đên đại viện huyện ủy, muôn đi vào, nhưng ông Mã bảo vệ không cho hăn vào dù có nói gì.

Yến Tùng Nam, vội vã chạy đến, bên ngoài trời nóng, hăn đêu nóng đên choáng luôn, thở hông hộc nói: “Ong à, tôi thực sự có việc gâp, tôi tìm Nhiêp Thu Sính, còn cả... còn cả chông cô ây, nêu tới trê thì tât cả sẽ muộn mât.”

Yến Tùng Nam suýt chút nữa thì nói thành, còn có gian phu của cô.

Ông Mã nói: “Đã nói không thể vào là không thê vào, anh cho nơi này của chúng tôi là đâu, sao có thê đê anh tùy tiện ra vào?”

“Cái ông này sao lại như vậy chứ, tôi không phải hù dọa ông, tôi tới trê, làm không tôt là sẽ xảy ra án mạng đó.”

Ông Mã một chút cũng không nể mặt: “Mạng người? Cậu không phải dọa tôi, muôn vào nơi này của chúng tôi, trừ phi được người của hộ gia đình mang theo đi vào, còn không người nào cũng đừng mong vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.