Nhiếp Thu Sính sửng sốt, kinh ngạc há hốc miệng.
Cô đáp ứng khi nào vậy? Tối hôm qua hình như cô không hề nói đến chuyện đăng ký?
Cô quan sát kỹ Du Dực, anh rất nghiêm túc, nét mặt lại vô cùng khẩn trưởng, giống như đang trách cô dám quên một chuyện vô cùng quan trọng như vậy, khiến cho Nhiếp Thu Sính cảm thấy có chút chột dạ trong lòng.
Nhưng, cô suy nghĩ một lượt thật sự không nhớ ra tối qua mình đã đáp ứng gì với anh?
Tối hôm qua... tối qua, trên giường, cô chỉ nhớ bị Du Dực ép nói thích.
Cảnh đó Nhiếp Thu Sính không dám nhớ lại, xấu hổ quá đi mất, cô không dám tin bản thân cũng sẽ có lúc điên cuồng đến vậy.
Nhiếp Thu Sính lắc đầu: “Em thật sự đã đồng ý rồi sao? Hay... hay anh gợi ý cho em đi.”
Du Dực bỏ dao xuống, đi đến trước mặt cô: “Thu Sính, anh biết bây giờ em vẫn đang còn giận anh, nhưng chuyện này anh không thể nào nói đùa được. Em quên lúc anh đi đã nói với em rằng, đợi anh về chúng ta sẽ đi đăng ký. Chuyện này anh rất xem trọng, không bao giờ quên, nên tối qua anh hỏi một lần, sáng sớm nay lại hỏi thêm một lần nữa, em đồng ý hết rồi mà, chắc không phải... em cố ý quên đó chứ?”
Nhiếp Thu Sính nuốt nước bọt, đúng vậy, khi Du Dực đi đã từng nói qua.
Cô không dám nhìn vào ánh mắt Du Dực, ánh mắt anh tràn ngập sự mong chờ, khiến cô cảm thấy bản thân hơi có lỗi với anh.
Chẳng lẽ tối qua cô thật sự đã quên rồi?
Nhiếp Thu Sính nói nhỏ: “Em không có cố ý quên, em... không nhớ thật mà, chắc do tối qua quá mệt, nên... đầu óc có chút ngắt quảng.”
Du Dực quỳ xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Không sao, anh nhớ là được, vậy Thu Sính à, chiều này chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé, em xem hôm nay là một ngày tốt, trời xanh gió mát.”
Trong lòng Du Dực nghĩ, nếu lát nữa cô ấy vẫn không đồng ý vậy thì anh sẽ nhờ công thần Thanh Ti đến nói giúp.
Nhiếp Thu Sính nhìn vào đôi mắt chân thành đến mức cô không thể từ chối của Du Dực, nhịp tim ngày càng đập nhanh. Chắc là mỗi người phụ nữ khi được cầu hôn đều có tâm trạng giống như cô, căng thẳng hồi hộp, nhưng cũng có chút ngọt ngào.
Việc cô thích Du Dực là chuyện không thể nghi ngờ, nhưng đồng thời bởi vì Yến Tùng Nam, cô lại cảm thấy khiếp sợ với việc kết hôn.
Nhưng cô biết Du Dực không như Yến Tùng Nam, sau khi kết hôn anh tuyệt tối sẽ không trở thành hạng người như anh ta.
Nhiếp Thu Sính cắn môi, hỏi: “Anh... đã nghĩ kỹ chưa?”
Du Dực nắm chặt tay cô: “Anh đã nghĩ kỹ từ lâu rồi, em có biết anh mong chờ thế nào việc có thể trở thành vợ chồng với em không? Quan trọng là em cơ, có phải là... em ghét bỏ anh không, nên em mới do dự với chuyện đi đăng ký với anh?
Lúc đầu Du Dực thích Nhiếp Thu Sính, mục đích đơn giản là muốn kết hôn với cô, muốn trở thành người chồng hợp pháp của cô. Anh muốn có được nửa đời sau của cô, muốn bảo vệ cô, cho cô hạnh phúc.
Lối suy nghĩ này, Du Dực chưa bao giờ thay đổi.
Nhiếp Thu Sính lắc đầu: “Sao em có thể ghét anh được?”
Cô luôn thấy bản thân mình không xứng với anh, nếu như thật sự ghét bỏ thì phải là anh ghét bỏ cô mới đúng.
Du Dực vui mừng nắm chặt tay cô: “Vậy là được rồi, chiều nay chúng ta đi đăng ký.”
Nhiếp Thu Sính cúi đầu: “Nhưng... nhưng em đã từng kết hôn một lần, anh không để ý thật chứ?