Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1592: Chương 1592: Đồ Có mắt như mù




Ông lão đứng sững lại, quay người đi xuống, rồi giơ gậy nện hai phát thật mạnh lên người Lộ Hướng Đông.

“Đồ có mắt như mù, không phân biệt được cao thấp trắng đen. Tiểu Triệt là con trai anh, tôi cũng tủi thân thay cho nó. Anh mà còn dám nói ra những lời như vậy, tôi sẽ đuổi thẳng cổ anh.”

Lộ lão gia dạy cho Lộ Hướng Đông một bài học, rồi mới lại đi lên lầu.

Lên đến tầng hai, rẽ trái chuẩn bị về phòng, ông Lộ bỗng nhiên dừng lại, ông nhìn thấy bóng dáng đơn độc của Lộ Tu Triệt đang đứng ngay ở lan can tầng hai.

Ông thấy nhói lòng, lẽ nào... lúc nãy nó đã nghe hết rồi?

Rồi ông lại bắt đầu thầm chửi rủa Lộ Hướng Đông.

Do dự một hồi, ông Lộ bước lại gần: “Tiểu Triệt, cháu…”

Lộ Tu Triệt quay đầu lại mỉm cười: “Ông nội, mau đi nghỉ thôi, muộn lắm rồi.”

Ông Lão không rời bước, hỏi cậu: “Tiểu Triệt, lúc nãy… cháu nghe thấy hết rồi à?”

“Ông nội nói đến điều gì ạ?”

Ông Lộ bỗng nhiên cảm thấy khó mở mồm, thằng con trai mình thật quá ngu ngốc, ngu ngốc đến nỗi người làm ba như ông cũng cảm thấy mất mặt, cũng là do ông không dạy bảo tốt.

Lộ Tu Triệt mỉm cười: “Ông nội yên tâm, cháu sẽ không mách tội gì cả, cháu còn không mặt dày đến làm phiền nhà người ta. Chuyện của cháu, cháu sẽ tự mình giải quyết.”

Những lời nói lúc này của ông Lộ và Lộ Hướng Đông ở dưới lầu, Lộ Tu Triệt đã nghe thấy hết rồi.

Tự nhiên, từ đâu lòi ra một ông anh trai, ôi… thật khiến người ta không khỏi bất ngờ.

Bao nhiêu năm nay mong ngóng con trai, cuối cùng cũng có rồi, thủ đoạn của người đàn bà này đúng là không xem thường được.

Ông Lộ thở dài nói: “Tiểu Triệt, ba con là một người hồ đồ, nhưng lòng dạ không xấu… đây là trách nhiệm của ông, năm đó bận công việc, không dạy bảo cho tốt…”

Bây giờ ông Lộ già rồi, mềm lòng rồi, không cứng rắn như trước đây nữa.

Nếu là trước đây, chắc chắn ông sẽ đánh cho Lộ Hướng Đông gần chết, nhốt lại, cắt đứt mọi sự qua lại giữa anh ta và Dư Mộng Nhân.

Lộ Tu Triệt không màng tới, nói: “Ông nội, ông bảo mấy thứ này có là gì đâu, đúng không?”

Lộ lão gia lại thở dài: “Ông nhất thời có thể ngăn chặn được, chỉ sợ rằng không ngăn mãi được, dù sao thì ông cũng bằng này tuổi rồi, ai biết còn sống nổi bao lâu nữa. Nếu như… có một ngày ông chết thật rồi, chỉ sợ rằng… ba cháu, sẽ đưa bọn họ vào nhà họ Lộ.”

Ông do dự một lát, rồi nói thẳng với Lộ Tu Triệt: “Nếu trước khi chết, ông có thể giết con đàn bà đó, để cô ta không dám đến làm phiền cháu, thế nhưng… nếu đứa trẻ đó là con cháu nhà họ Lộ, thì, ông không thể làm như thế. Mặc dù không không thích nó nhưng ông không thể giết máu mủ ruột thịt nhà họ Lộ…”

Ông nói như vậy là muốn cho Lộ Tu Triệt biết rằng, khi ông nội còn năng lực, ông sẽ nghĩ mọi cách để bảo vệ địa vị cho cậu. Nhưng nếu ông chết đi rồi, Lộ Hướng Đông có lẽ sẽ đưa Dư Mộng Nhân vào nhà họ Lộ.

Thái độ hiện giờ của thằng con trai ngu ngốc ấy, hình như càng thích Dư Viễn Phàm hơn.

Lộ Tu Triệt cười nói: “Ông nội, con thực sự không xuất sắc bằng anh ta, thế nhưng… ít ra con không ngu ngốc như ba con.”

Ông lão cười tít mắt: “Cái gì Phàm đó, chỉ cần nó dám bước vào cái nhà này, ta sẽ đuổi thẳng cổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.