Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 445: Chương 445: Đồ đần độn này, muốn chết hay sao?




“Còn nữa, đi... tìm tay Vương Tề Xuyên mà Du Dực phái đến lại đây.”

Thư kí nuốt nước bọt, như vậy là muốn gài bẫy người ta sao?

...

Ở một nơi khác, Hạ Như Sương lấy cớ đi Spa để ra khỏi nhà, đi thẳng đến chỗ dan díu với lão Đao.

Vừa bước vào, hai người đã không đợi được nữa, vội vàng dính lấy nhau lăn lộn.

Việc xong xuôi, lão Đao được hầu hạ thỏa mãn rồi mới khoe khoang “chiến tích” của lão với Hạ Như Sương.

Hạ Như Sương đang nằm trên người lão ta nghe thế liền ngồi phắt dậy: “Cái gì? Ông.. Ông gửi đạn đến chỗ Hạ An Lan? Ông… ông…”

Sắc mặt Hạ Như Sương trắng bệch, cô ta không ngờ rằng lão Đao lại ngu đến vậy.

Hạ An Lan là ai chứ, là tổng thống khóa tới đã được nội bộ định sẵn.

Đừng tưởng rằng anh ta bề ngoài mềm mỏng nhã nhặn, trên thực tế thủ đoạn cực kì thâm độc.

Dám gửi đạn cho anh ta, chán sống rồi muốn tự sát hay sao?

Lão Đao tối sầm mặt: “Sao vậy, không được à? Hay là… Em cảm thấy đó là anh trai em, ông đây không được động đến hắn? Anh nói cho em biết, cả Hải Thành này người nào không biết tiếng tăm của lão Đao, muốn đối đầu với anh, thì đã ai có kết cục tốt hay chưa?”

Hạ Như Sương vội vàng lắc đầu: “Không, không… Em chỉ là có chút kinh ngạc, lão Đao, anh… thật lợi hại!”

Lão Đao đưa tay bóp ngực cô ta: “Thế thì đúng rồi, còn không nhìn xem ông đây đã hoành hành ở Hải Thành này bao nhiêu năm rồi. Nó chỉ là một thằng nhãi ranh vừa mới đến, lại dám thách thức ông, ông nói cho nó biết, đừng có đối đầu với ông, không thì không có quả ngọt cho nó ăn đâu. Nếu như nó biết điều, anh còn… có thể gọi nó một tiếng anh vợ, dù sao thì, lúc ở dưới thân anh, em gái nó cũng rên rỉ một cách đĩ thõa như thế cơ mà…”

Trong lòng Hạ Như Sương thầm chửi rủa ông ta, nhưng miệng vẫn cười nịnh: “Đâu có đâu… Anh Đao không phải anh nói là, người mà em nhờ anh tìm đã có tin tức rồi sao? Cô ta giờ đang ở đâu vậy?”

Hạ Như Sương luôn nhẫn nhịn không chửi rủa lão Đao, chính là vì cô ta chưa có được tin tức gì của Nhiếp Thu Sính.

“Có tin tức, người mà em muốn tìm ở Thủ đô…”

Hạ Như Sương lập tức nhớ đến Du Dực, hai người đó đều ở Thủ đô: “Lại là Thủ đô? Có chắc chắn không?”

Lão Đao cười nhạt: “Tất nhiên là chắc chắn, sao vậy, em nghi ngờ năng lực của anh?”

“Đâu có, đâu có, sao em dám nghi ngờ anh Đao chứ, thế cô ta hiện giờ…”

“Có người nhìn thấy cô ta, nhưng vẫn không chắc chắn sống ở đâu, tiếp tục đợi tin tức nhé, muộn nhất là cuối tuần này, người đàn bà đó nhất định sẽ biến mất khỏi thế giới này.”

Lão Đao nói hết sức tự tin nhưng Hạ Như Sương lại đang âm thầm chửi ông ta ngu ngốc.

Cô ta cho rằng, về cơ bản có lẽ ông ta không sống được đến tuần sau.

Cô ta tức giận nghĩ, thật không biết con tiện nhân Nhiếp Thu Sính sao lại may mắn thế.

Hi vọng trước khi Hạ An Lan xử lí lão Đao, lão đã giết được Nhiếp Thu Sính rồi.

Hạ Như Sương nhớ đến bức ảnh, Hạ An Lan xử lí lão Đao, vậy… liệu có phát hiện ra bức ảnh không?

Không được, phải nhanh chóng bảo lão Đao tiêu hủy bức ảnh đó đi.

“Vâng, cảm ơn anh Đao, cảm ơn anh nhiều lắm… Việc này phiền anh rồi, việc này có liên hệ mật thiết đến tính mạng của em, đã tìm được người rồi vậy có thể nhanh chóng tiêu hủy bức ảnh đó đi được không?”

Lão Đao cười nói: “Cứ phục vụ anh tốt, thì cái mạng nhỏ của em, bao gồm cả vinh hoa phú quý, anh cũng đều bảo đảm cho em hết…”

Hạ Như Sương vội vàng cười nịnh, rồi trườn người lên.

Cô ta dốc hết sức mình làm cho lão Đao thỏa mãn, xong xuôi rồi mới nói: “Anh Đao, nhà em còn có việc, thật sự không ở lâu được nữa. Anh cũng biết đấy, ba mẹ chồng em về rồi, nếu như bị bọn họ phát hiện ra, thì em chết chắc. Hôm sau người ta lại đến phục vụ anh, được không nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.