Tô Ngưng Mi giật mình: “Hả?”
Nhạc Thính Phong cũng vậy: “Hả?”
Hai người nhìn Hạ An Lan, trăm miệng một lời, biểu hiện vô cùng kinh ngạc, bọn họ không tưởng tượng nổi, biện pháp mà Hạ An Lan nói tới lại là chuyển trường.
Vẻ mặt của Tô Ngưng Mi mê man khó hiểu: “Nhưng mà, trường học mà Thính Phong đang theo học là trường cấp 2 tốt nhất ở Lạc Thành này rồi, thằng bé còn có thể chuyển tới chỗ nào được chứ?”
Nếu Lạc Thành còn một ngôi trường nào khác tốt như nơi này thì nhất định Tô Ngưng Mi sẽ chuyển trường cho Nhạc Thính Phong tới đó, nhưng mà.... Đương nhiên, chuyện này là điều không tưởng bởi những ngôi trường có tiếng, có thể theo học khác ở Lạc Thành này, Nhạc Thính Phong đều đã từng tới, nhưng cuối cùng, thằng bé không để lại ấn tượng tốt đẹp gì cho cam ở bất cứ nơi nào.
Ngôi trường hiện tại mà thằng bé đang theo học quả thực là nơi có thời gian dài nhất mà thằng bé từng ở lại.
Nhạc Thính Phong đã cảm giác được mọi chuyện có mùi bất thường nhưng cậu không nói gì, đợi Hạ An Lan nói hết, cậu muốn xem xem trong hồ lô của con cáo già này bán rượu gì đây.
Hạ An Lan vỗ vỗ bàn tay của Tô Ngưng Mi: “Đi học... Cũng không nhất định phải ở lại Lạc Thành này, đúng không?”
“Anh... Có ý gì vậy?”
Hạ An Lan cười nói: “Đừng vội, hai ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, đêm qua anh mới quyết định nên hôm nay muốn bàn bạc với hai mẹ con em một chút, trước tiên hai mẹ con cứ nghe hết đề nghị của anh đi...”
Nhạc Thính Phong vươn tay: “Ngừng! Tôi cảm thấy đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, tốt nhất là chú đừng bàn bạc thì hơn.”
Cậu tuyệt đối không tin rằng Hạ An Lan sẽ có ý kiến hay ho gì. Chú ta nhất định lại có âm mưu quỷ quái gì đó, cậu tuyệt đối sẽ không thương lượng với chú ta.
Hạ An Lan giương tay: “Thính Phong, cháu không cần phải vội vã cự tuyệt như vậy. Chú nói chuyện này, chưa biết chừng... cháu sẽ thích thì sao?”
“Cho dù chú có nói thế nào đi nữa thì cháu cũng sẽ không thích đâu. Cháu khuyên chú tốt nhất là... Đúng thế, chú có nói thì cháu cũng sẽ không đáp ứng đâu.” Nhạc Thính Phong hạ quyết tâm tuyệt đối không phối hợp với Hạ An Lan.
“Thính Phong, cháu cứ nghe chú nói hết đã được không? Đề nghị này của chú, cháu muốn hay không muốn chấp nhận thì đều phải xem thái độ của cháu và mẹ cháu. Nếu trong hai người có một người không đồng ý thì coi như không có chuyện này xảy ra.”
Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng Hạ An Lan thầm nghĩ, thằng nhóc xấu xa, dù nhóc có muốn hay không thì đều phải đáp ứng thôi.
Đương nhiên, anh nhất định sẽ khiến Nhạc Thính Phong tự mở miệng nói câu đồng ý, chỉ là anh sẽ dùng chút thủ đoạn nho nhỏ mà thôi.
Tô Ngưng Mi bên cạnh cảm thấy có chút mơ hồ. Cô kéo kéo cánh tay Hạ An Lan: “Rốt cuộc anh nói chuyển trường là có ý gì vậy?”
Nhạc Thính Phong quát: “Mẹ, đừng hỏi nữa!”
Tô Ngưng Mi đáp lời: “Nhưng mà... Mẹ hỏi mất rồi mà?”
Hạ An Lan hướng Nhạc Thính Phong khẽ gật đầu, đúng vậy, chậm chân rồi nhóc ạ.
Anh nói với Tô Ngưng Mi: “Là thế này, chuyện là về em gái anh ấy. Không phải lúc trước anh đã nói với em rồi sao, anh nhận thấy Nhạc Thính Phong quả thực rất bài xích ngôi trường hiện tại, cảm giác đã chán ghét đến cực độ rồi. Sau khi đi cùng thằng bé tới cuộc thi chuyển lớp về, anh đã liên tục suy nghĩ về chuyện này. Cho dù chúng ta có ép thằng bé đến trường nhưng thằng bé lại phải học cùng một đám người mà nó không thích, phải gặp gỡ một loạt giáo viên mà nó không ưa, thằng bé làm sao có thể thoải mái, vui vẻ được? Chuyện này liệu có thể có lợi cho thằng bé được không?”
Tô Ngưng Mi lắc đầu, chuyện này tuyệt đối không có ích lợi gì, nếu làm không tốt sẽ gây tác dụng ngược, khiến sự tình càng trở nên hỏng bét.
Thời điểm con người ta chán ghét một chuyện gì đó thì thường sẽ không làm được chuyện gì tốt đẹp cả. Nếu thằng bé chán ghét bạn học, chán ghét thấy giáo, như vậy sẽ trực tiếp khiến thằng bé trở nến chán ghét chuyện học hành.
Vất vả lắm mới có thế khiến thằng bé quay đầu. Nếu trở lại như cũ có thể sẽ khiến thằng bé một lần nữa chán ghét chuyện học tập, đây mới chính là chuyện nguy hiểm nhất.
Nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến cả đời thằng bé, tuyệt đối không thể tuỳ tiện được.