Tay của anh ta vẫn còn, xương vẫn chưa gãy, nhưng mà... Đoán chừng cũng muốn tàn phế luôn rồi, gân, mạch máu, tất cả đều bị cắt đứt.
Du Dực lắc đầu: “Một đám như vậy, không phải Diệp gia giàu có lắm sao? Vậy mà cũng thuê một đám non tay, toàn đồ bỏ vô tích sự.”
Sát thủ kia đã không thể phát ra tiếng kêu đau đớn nào nữa, bên cạnh hắn ta là thi thể của ba đồng bọn, hắn không hiểu tại sao rõ ràng với tốc độ vừa rồi, Du Dực hoàn toàn có thể giết chết hắn, nhưng cuối cùng lại chỉ cắt đứt cổ tay của hắn.
Đoản đao trong tay Du Dực vẫn đang nhỏ máu, anh đứng ở đó ánh mắt lạnh lùng, nhìn hắn ta như đang nhìn một xác chết.
“Tao không giết mày, là muốn mày về truyền cho Diệp... Diệp... Đúng rồi, Diệp Kiến Công câu này.”
“Mày nói với Diệp Kiến Công, Nhiếp Thu Sính và Thanh Ti đều là người của tao, tốt nhất ông ta đừng động đến người của tao, dĩ nhiên, nếu ông ta muốn động vào cũng không sao, nhưng —— tao sẽ khiến cho toàn bộ gia đình ông ta từ già đến trẻ chôn cùng.”
Thanh âm của Du Dực giữa ban đêm mùa hạ khiến cho sát thủ kia nghe cũng cảm thấy cả người như rơi vào trong Hàn Băng ba thước, sát khí dày đặc, hắn đã không thể phân biệt được là bản thân đang đau hay đang lạnh.
Hắn cảm thấy, chính mình đại khái là xui xẻo, lại gặp phải hàng khủng trong giới sát thủ.
Nếu là người bình thường, làm sao có thể có thân thủ đáng sợ như vậy.
Hắn run run hỏi: “Xin... Xin hỏi... Họ tên ngài.”
“Mày không có tư cách biết, cũng không cần biết, mày chỉ cần nói cho Diệp Kiến Công biết trong mắt tao, Diệp gia bọn họ không đáng giá một đồng.”
“Tôi... biết rồi.”
Du Dực khoát tay: “Cút đi, thuận tiện mang thi thể ba người bọn họ đi.”
“Vâng… vâng…”
Giải quyết bốn sát thủ dễ dàng, Du Dực liền trở về nhà.
Anh trở lại trong phòng, Nhiếp Thu Sính và Thanh Ti vẫn còn ngủ say chưa tỉnh lại.
Du Dực ngồi ở bên giường nhìn họ, mãi cho đến khi chân trời hiện ánh bình minh màu trắng anh mới lại nằm xuống.
Một đêm này coi như đã qua, nhưng nếu Diệp Kiến Công dám phái sát thủ tới đây, như vậy chứng minh rằng ông ta tuyệt đối không phải là người bị hù dọa mà dễ dàng lùi bước, có thể động thủ lần nữa.
Nhưng hành động của ông ta, cũng vừa vặn nói rõ một chuyện.
Nhiếp Thu Sính đối với Diệp gia mà nói, tuyệt đối không chỉ đơn giản là một cô gái ở nông thôn sẽ làm mất mặt Diệp gia.
Yến Tùng Nam nói rất đúng, bí mật, bí mật Diệp gia, bí mật về Nhiếp Thu Sính.
Du Dực quay đầu nhìn về phía Nhiếp Thu Sính trên giường, những năm này cô chưa từng vào trong thành phố, hồi nhỏ sinh ra ở nông thôn, thân thế không thể nào bình thường hơn, cô với Diệp gia không nên có quan hệ mới đúng.
Thế nhưng, không có quan hệ thì làm sao Diệp Kiến Công lại một lòng muốn đẩy cô vào chỗ chết?
Xem ra, trước kia anh nghĩ vẫn còn có chút đơn giản, giữa cô với Diệp gia phải có liên hệ gì đó vô hình, có lẽ ngay bản thân cô cũng không biết.
Trên giường Nhiếp Thu Sính trở mình, Du Dực ngẩng đầu.
Cô chưa tỉnh, nghiêng người ngủ bên giường, một mái tóc dài đen nhánh mềm mại, rải rác ở trên gối, cổ áo ngủ khép hờ, dây chuyền mảnh bằng bạc lộ ra theo động tác của cô, mặt dây chuyền nhỏ gọn là hình nửa chiếc lá cây bạch quả.
Du Dực nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền, có chút xuất thần, anh cảm giác dường như mặt dây chuyền này có chút quen mắt.
Anh cũng không dám chắc đã nhìn thấy ở đâu, nhưng anh cảm thấy có ấn tượng.
Nghĩ một lát, Du Dực liền bỏ qua, đây cũng không phải là chuyện cần thiết với anh, cũng có thể do không nhớ rõ.
Bởi vì hiện tại anh cũng không có nhiều thời gian suy tư cái khác, Nhiếp Thu Sính một tay gối dưới đầu, một tay buông thõng xuống, bàn tay trắng nõn thuần khiết, giống như đang lặng lẽ mê hoặc Du Dực.
Là một người đàn ông bình thường, anh rốt cuộc cũng không thể nhịn được sự hấp dẫn, đưa tay ra sờ một cái.