Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1727: Chương 1727: Đúng, đây mới là Nơi cậu nên sinh sống




Cửa phòng vang lên tiếng mở cửa, Dư Viễn Phàm nhìn đồng hồ, đã là 2 giờ sáng, lúc này Dư Mộng Nhân mới về nhà.

Dư Viễn Phàm cũng không kỳ quái, dù sao gần đây bà ta đều như vậy cả.

Thậm chí, nếu bà ta có dẫn một người đàn ông xa lạ về nhà thì cậu cũng không kỳ quái.

Cậu cho rằng Dư Mộng Nhân sẽ về phòng của bà ta, không ngờ cậu lại nghe thấy tiếng bước chân thất thểu của bà ta càng ngày càng gần.

Dư Mộng Nhân xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào phòng Dư Viễn Phàm. Cô ta vừa bước vào, cậu đã ngửi thấy mùi rượu nồng mặc.

Bà ta uống rượu, thảo nào lại về muộn như vậy.

Dư Mộng Nhân ngã vào mép giường, cô ta tựa như có chút không tỉnh táo, vỗ vỗ Dư Viễn Phàm, dùng sức rất mạnh.

“Con cũng... Ách, con cũng muốn được bước vào... bước vào nhà họ Lộ... Làm Lộ thiếu gia phải không?”

Dư Viễn Phàm cũng lười phản ứng lại bà ta, vô nghĩa, cậu đương nhiên là muốn làm thiếu gia rồi.

“Con cũng muốn... Muốn có những ngày tốt đẹp... Đúng không?”

Dư Viễn Phàm cười ha ha, đương nhiên là cậu muốn, ai mà không mong có tháng ngày tốt đẹp chứ, cậu cũng không cuồng ngược, cậu mới không muốn ở chỗ này cả đời với Dư Mộng Nhân.

Dư Mộng Nhân ợ một cái vang dội đầy mùi rượu: “Đáng tiếc, nơi này mẹ không có, ngày tháng tốt đẹp mà con muốn, con phải đi tìm lão già nhà họ Lộ kia. Nếu... Nếu ông ta... Ông ta có thể... Mềm lòng, chưa biết chừng... Con có thể đi vào đó đó, ha ha...”

Dư Viễn Phàm dịch thân mình vào trong một chút, vừa động liền chạm vào viết thương trên người khiến cậu đau tới nhe răng trợn mắt.

“Hừ, tìm ông ta ư, không phải bà cũng đi tìm rồi sao, hữu dụng ư?”

Uống say đến líu cả lưỡi rồi, Dư Mộng Nhân mơ hồ nói không rõ: “Không... Không giống nhau, mẹ... Ông ta, ông ta chán ghét mẹ... Nhưng mà con, con thì không phải...”

“Con là... Trẻ con... Đúng, trẻ con, không có người già nào lại... Ghét trẻ con cả...”

Dư Viễn Phàm giật mình, không có người già nào lại chán ghét trẻ con, đúng... cậu từng nghe điều này rồi.

Trước đây mới chỉ có bà lão nhà họ Lộ từng gặp cậu, bà ấy còn rất vừa lòng với cậu, lúc bà ta nhìn cậu, rõ ràng là có chút vui mừng mà.

Ông cụ nhà họ Lộ kia chẳng qua chỉ là chưa gặp cậu thôi, nếu thấy cậu, chưa biết chừng ông ta sẽ thay đổi chủ ý cũng nên.

Người bọn họ chán ghét là Dư Mộng Nhân chứ đâu phải cậu?

Dư Mộng Nhân ghé vào mép giường, nhắm mắt lại, miệng như vô thức mà lẩm bẩm nói: “Mẹ... Mẹ còn... Mẹ còn có biện pháp nữa, không... Không nói cho con...”

Dư Viễn Phàm hỏi: “Biện pháp gì?”

“Đi... Giết chết... Lão già kia...”

Trong lòng Dư Viễn Phàm lộp bộp một chút, nếu như cậu đi mà cũng vẫn không thể khiến ông già kia tiếp nhận cậu, vậy thì dường như thật sự chỉ có cách là ông ta phải chết mới được.

Dư Mộng Nhân cười hắc hắc: “Mẹ có, có thuốc này, có thể... làm người ta...”

Nói xong cô ta liền im bặt, giống như ngủ mất.

Dư Viễn Phàm nghĩ lời nói của cô ta vừa xong, cô ta có thuốc gì vậy?

Cậu nhìn túi xách đặt trên mặt đất của Dư Mộng Nhân, do dự một lát rồi nhảy xuống giường, kéo khoá, lấy đồ bên trong ra, quả nhiên tìm được một gói thuốc bột.

Dư Viễn Phàm nhìn thuốc bột, cuối cùng lấy trộm ra một ít thuốc.

Rạng sáng, Dư Viễn Phàm hôm nay đi rất sớm, từ sáng sớm đã đi học.

Trước khi vào tiết đầu tiên, nhất định sẽ có học sinh thấy nên cậu cũng ôm luôn cặp sách đi không hề tới trường.

Dư Viễn Phàm ngồi trên xe taxi, nói địa chỉ cho tài xế.

Địa chỉ này là cậu tìm được trên người Dư Mộng Nhân, nhà họ Lộ, trước giờ cậu chưa từng đi qua đây.

Chờ sau khi tài xế dừng lại, nói cho cậu biết rằng họ đã đến nơi, Dư Viễn Phàm xuống xe, nhìn tòa biệt thự giống như hoàng cung trước mặt khiến toàn thân cậu chấn động.

Đúng, đây là nơi mà cậu muốn sinh sống, đây... phải là nơi mà cậu nên sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.